Lập Viện Cô Nhi
Làng Ars không có trường học,
không có thầy giáo dạy trẻ em, vì thế người
ta không quan trọng việc học, chỉ ham làm việc và
mê mải làm ăn. Cha Gioan biết
người dốt nát mê muội không biết các lẽ
đạo nên họ không yêu mến Giáo Hội và giữ
đạo cho sốt sắng vững vàng được.
Câu "vô tri bất mộ" rất
đúng, vì khi cha mới đến nhận xứ, ngài phân
phát một số sách đạo cần thiết cho giáo dân
nhưng chẳng mấy người biết chữ nên
không đọc được. Cha
thấy điều này rất trở ngại nên
ước ao lập trường và tìm thầy dạy cho
trẻ em nam nữ trong làng.
Ngoài ra, khắp các miền chung quanh xứ Ars, đất đai khí
hậu nặng nề nên nhiều người chết
sớm, không mấy người sống thọ. Khi đi
giảng và giải tội cho các xứ lân cận, cha
gặp nhiều trẻ mồ côi,
sống đầu đường xó chợ, phần
hồn phần xác bơ vơ nên cha thương xót và
cầu xin kêu van Chúa ban ơn soi sáng cho cha biết cách
cứu lấy chúng.
Sau khi cầu nguyện cho
điều đó đã lâu, cha quyết định lập
một cô nhi viện để nuôi
nấng dạy dỗ những trẻ mồ côi. Bên
cạnh nhà thờ xứ Ars có một căn nhà lớn,
rộng khoảng bảy tám gian. Cha Gioan bán ruộng
nương phần di sản của cha ở nhà quê
được hai mươi lăm ngàn quan để mua
ngôi nhà ấy. Sau khi mua, cha lại phải tìm
người coi sóc nhà cửa và dạy dỗ các em.
Bấy giờ có nhiều dòng nữ chuyên coi sóc dạy
dỗ trẻ nữ, nhưng cha lại không muốn giao
viện cô nhi mới lập của mình
cho một dòng nữ nào cả. Trong làng Ars có hai phụ
nữ, tuổi độ ba mươi, ngoan đạo,
sốt sắng, ở độc thân không lập gia
đình; một người là Venta, người kia là Catharina. Cha Gioan gởi hai chị ấy
đến dòng nữ ở gần đó học cách chăm
sóc và dạy dỗ trẻ em gần hai năm, rồi cha
gọi về giao cho coi sóc căn nhà ấy nhưng không
bắt họ thề giữ ba lời khấn trọng
của những người trong bậc tu trì.
Cha mới lo
liệu việc ấy được mấy ngày thì có
một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, cũng
đạo đức sốt sắng ở gần
đấy, xin vào giúp việc. Cha nhận và giao cho
làm vườn, làm bếp, giặt đồ cho nhà trẻ.
Ngày khai trường chỉ có những
trẻ nữ làng Ars và ít nhiều trẻ từ những
xứ gần đấy đến học. Hai cô dạy giáo lý và mọi việc nữ công gia
chánh, tuy không đòi học phí nhưng nếu ai muốn dâng
cúng đóng góp bất cứ gì thì hai cô cũng nhận.
Cha Gioan lập nhà
ấy cốt để cứu những trẻ mồ côi,
không còn cha mẹ chăm sóc. Không bao lâu, các trẻ
mồ côi từ các xứ lân cận kéo đến đông
hơn sáu mươi đứa; có trẻ mới tám, chín
tuổi, có trẻ mười ba, mười bốn,
mười lăm lại có đứa mười tám,
mười chín tuổi. Cha Gioan không những dạy
dỗ cho các trẻ ấy mà còn nuôi nấng, may vá, và lo
liệu mọi điều cần thiết cho chúng. Những
trẻ ấy ở cô nhi viện lâu chóng
tùy đứa, có đứa năm, sáu năm, có đứa
hơn mười năm. Khi các trẻ đó đã học
xong văn hóa và giáo lý, và những nghề thông dụng thì
đi làm, có đứa lập gia đình, có đứa vào
dòng tu. Viện mồ côi rất có nề
nếp, vì có người chăm sóc kỹ càng nên các trẻ
ngoan ngoãn nết na. Cha Gioan thấy công
việc mình làm sáng danh Chúa thì vui mừng và chịu khó
chăm sóc, dạy bảo các trẻ. Mỗi ngày, lúc ăn cơm trưa xong, cha đến
cắt nghĩa giáo lý cho chúng độ nửa giờ.
Những người trong làng cũng đến cô nhi viện để nghe cha cắt nghĩa
giáo lý. Sau này khi người ta đến đông quá, không
ngồi trong nhà ấy hết được, cha đưa
ra nhà thờ mà cắt nghĩa giáo lý chứ không ở trong
cô nhi viện.
Từ đó cho
đến khi qua đời, cha làm việc ấy mọi
ngày không bỏ một lần nào. Nhân dịp
cắt nghĩa giáo lý, cha giảng nhiều lý lẽ, khuyên
bảo người có tội ăn năn
trở lại. Có nhiều người nghe và
ghi chép lời cha cắt nghĩa rồi in ra sách để
lưu lại cho hậu thế. Những lý lẽ cha
Gioan giảng đầy sức thuyết phục, rõ ràng và
dễ hiểu; giọng nói thiết tha sốt sắng
khiến người nghe phải động lòng.
Thấy những trẻ mồ côi
ngoan ngoãn, nết na, cha biết Chúa luôn
thương yêu trẻ con cách đặc biệt, hay
nhận lời chúng cầu xin nên cha hay nhờ chúng cầu
nguyện. Khi cha muốn cầu xin ơn gì hay
muốn khỏi sự khó khăn nào, cha bảo những
trẻ mồ côi làm tuần ba hay chín ngày cầu nguyện
cho ý chỉ của mình. Cha nói:
- Có nhiều người cứng lòng đã ăn năn
trở lại nhờ những trẻ mồ côi cầu
nguyện.
Hoặc có người hỏi:
- Cha lấy gì để nuôi bảy mươi người
trong hai mươi lăm năm, từ khi lập viện
cô nhi cho đến khi bề trên ra lệnh giao nhà ấy cho
dòng nữ?
Khi mới lập, cha đã quyên góp
được một số tiền khá lớn, cha mua
ruộng cùng làm ruộng được mấy năm,
rồi không làm ruộng nữa nhưng cho người ta
thuê làm ăn chia. Dù vậy, bấy nhiêu
ruộng cũng không đủ cung cấp gạo thóc cho
bảy, tám mươi người ăn, nhưng Thiên Chúa,
Đấng hay giúp những người có lòng quảng
đại, nên cũng thường giúp đỡ cha Gioan.
Xưa Thánh Vicentê, lúc lập dòng tuy
khó nghèo chẳng có của cải gì hết, mà còn nuôi hai ba
tỉnh lớn trong thời đói khát, lập nhiều nhà
thương nuôi trẻ mồ côi, nuôi kẻ liệt cùng làm
nhiều việc vĩ đại làm sáng
danh Chúa và Giáo hội. Thánh Vicentê chẳng có của riêng,
chỉ biết giảng dạy, khuyên bảo rồi Chúa
mở lòng những người giàu có dâng cúng tiền
bạc cho ngài làm phúc cứu những người đói
khát bần cùng, ngày nay Thiên Chúa cũng mở lòng cho
người ta dâng của cải cho cha Gioan để nuôi
những trẻ mồ côi đã nhận làm con cái của
cha.
Ở đây chúng
ta chỉ trích dẫn hai ba tích mà thôi.
Cha mua một căn nhà, dù khá lớn
nhưng vẫn không đủ chỗ cho bảy, tám
mươi người ở. Hơn nữa, phải
lấy hai gian làm trường học cho những trẻ
làng Ars và những xứ quanh nên nhà đó trở nên chật
chội, phải làm nhà khác. Dịp làm nhà
mới này, cha phải vất vả lắm, phải khiêng
gạch, trộn hồ, làm hết mọi việc không khác
gì người làm công.
Khi căn nhà đã làm xong,
đến ngày trả công thợ mà chẳng còn đồng
nào nên cha lo lắm, không biết phải làm thế nào. Cha cầm tràng hạt đi ra ngoài đồng
ruộng một mình, để suy nghĩ, liệu cách
kiếm tiền, vì không lẽ không trả tiền cho
thợ. Cha vừa đi vừa lần hạt kêu van
Mẹ Maria cứu giúp trong cơn túng cực này; mới
đi được một quãng cha gặp một người
khách lạ, ăn mặc lịch sự, cỡi ngựa và
hỏi:
- Cha có phải là cha xứ Ars không?
Cha Gioan đáp:
- Phải.
Người ấy hỏi tiếp:
- Sao cha có vẻ lo lắng buồn bã vậy? Có
phải giáo dân của cha làm buồn lòng cha không?
Cha Gioan đáp:
- Không. Giáo dân của tôi ngoan đạo lắm, họ không
làm tôi buồn đâu, nhưng tôi lo lắng vì...
Bấy giờ cha mới kể
nguyên do. Người ấy nghe nói thì lấy
trong túi ra mười đồng tiền vàng đưa cho
cha Gioan, rồi thúc ngựa chạy đi, cha chẳng
kịp hỏi điều gì.
Lần khác, cha
đã mua thiếu người làng Ars sáu ngàn ký thóc
để nuôi trẻ mồ côi, đến ngày hẹn
trả tiền cha không có một đồng thì ngài lo
lắm, không biết làm thế nào để trả cho
người ta. Cha lại cầm tràng hạt đi
bách bộ ra đồng ruộng. Khi trở về
được nửa đường, cha gặp một
cô gái ăn mặc bình thường. Cô ta
chào cha và hỏi rằng cha có phải là cha chánh xứ Ars
không, cha đáp:
- Phải!
Cô ta nói:
- Đây là tiền của người kia bảo con đem
dâng cho cha và xin cha cầu nguyện cho họ.
Cha Gioan hỏi:
- Người ấy không xin lễ, chỉ xin cha cầu
nguyện cho họ thôi sao?
Cha Gioan lấy
tiền đó trả tiền thóc, không những đủ
mà còn dư.
Viện cô nhi
nhiều khi đói vì hết gạo, không còn tiền.
Bấy giờ hai cô coi sóc trẻ ở đấy chạy
đến báo với cha Gioan nhà hết gạo, cha phải
chạy đủ cách để kiếm tiền đong
gạo, đi xin nhà này, nhà kia, vay chỗ
này, mượn chỗ nọ. Thiên Chúa nhân lành vô cùng hay giúp
cha những dịp túng cực như thế. Kẻ ra
mặt làm phúc rõ ràng, người ẩn danh không cho ai
biết. Có nhiều lần Chúa đã làm phép lạ,
người ta hay kể lại chuyện sau đây vì
sự lạ lùng và rõ ràng hơn hết, và vì nhiều
người xem thấy và ở đâu người ta
cũng biết.
Có một ngày cô nhi
viện không còn gì để ăn. Cha Gioan đã vất
vả cả buổi sáng mà không được gì. Người thì không còn của gì để giúp,
người thì đã giúp nhiều nên không muốn giúp
nữa. Cha Gioan buồn bã lo lắng
đến độ gần nản chí. Từ
trẻ đến nay cha chỉ phải một lần
buồn bã lo lắng như thế, đó là khi học Latinh
không được, toan bỏ học mà về nhà làm
ăn.
Lúc đó, cha nhớ có lần đã
cầu xin Thánh Phanxicô Regis và thánh nhân đã thương mà
nhận lời cứu giúp mình trong cơn túng quẫn
ấy, do đó cha chạy đến xin thánh nhân giúp mình
trong cơn khốn khó này. Cha Gioan quỳ cầu nguyện
một lúc lâu, rồi cha cầm lấy hộp đựng
xương Thánh Phanxicô Regis, đang để trên bàn
thờ trong phòng cha, rồi đi vào nhà kho để lúa. Bấy giờ trong nhà kho chỉ còn hai ba
đấu thóc, cha vùi hộp xương vào số thóc còn
lại, rồi để đấy mà đi về.
Sáng hôm sau, cô coi sóc trẻ mồ côi
đến nhà xứ vừa nói vừa khóc với cha Gioan:
- Thưa cha, hôm qua nhà chúng con đã phải nhịn đói,
nếu hôm nay không có gì ăn, có khi phải cho các trẻ
về vì bắt chúng ở lại, sợ chúng chết
đói mất.
Cha Gioan nói:
- Cô hãy đi với cha xem trong nhà kho có còn thóc chăng?
Ôi! Lạ lùng thay! Khi
mở cửa nhà kho ra thì thấy bốn gian nhà đầy
thóc, đổ cao lên đến xà nhà. Khi thấy
dấu lạ Chúa tỏ lòng thương các trẻ mồ
côi như thế, mọi người mừng rỡ
biết bao; còn cha vừa mừng vừa buồn, mừng
vì Chúa thương các trẻ mồ côi và ban cho nó của
ăn, buồn vì mình đã không trông cậy Chúa đủ.
Cô Catharina, người coi sóc trẻ
mồ côi kể lại nguyên do cha buồn:
- Khi cha Gioan thấy Chúa thương trẻ mồ côi
dường ấy nên đến nhà chúng con phàn nàn tự
trách mình: "Hôm qua cha thấy mình không tìm được
của nuôi chúng con, cha đã ngã lòng trông cậy vào Chúa và
dự định giải tán viện, cho chúng con về. Thiên Chúa đã làm phép lạ này để trách cha vì
kém lòng trông cậy vào Người."
Suy gẫm lời
cha Gioan, chúng ta thấy cha khiêm nhường sâu thẳm
dường nào. Việc này đồn thổi
khắp vùng ấy, mọi người làng Ars và nhiều
người phương xa đua nhau đến xem kho thóc
của cha Gioan; hôm trước chẳng có thóc, hôm sau thóc
đầy lên tới nóc.