Lập Hội Đền
Tạ và Hội Mai Khôi
Cha Gioan là người rất nhân
đức, luôn noi gương bắt chước Chúa Giêsu
và theo lối các thánh đã hướng
dẫn cách riêng cho những người được
mệnh danh là Alter Christus. Cha biết rằng những
nơi mà Giáo Hội phát triển với các địa phận
có kỷ cương, các giáo xứ đạo đức
sốt sắng hay có những vị thánh nổi tiếng
từ xưa đến nay đều do lòng sốt
sắng thờ phượng Chúa ngự trong Thánh Thể,
năng rước lễ, năng chầu Thánh Thể và yêu
mến Đức Trinh Nữ Maria.
Cha biết rằng trong nhà thờ,
bàn thờ dâng lễ và nhà Tạm, nơi Chúa Giêsu hằng
ngự đêm ngày, là nơi trọng nhất và đáng kính
hơn các nơi khác. Trong các bí tích thì bí tích
Thánh Thể là cao trọng nhất, giúp cho người ta
lớn mạnh về phần hồn và giúp người ta
giữ đạo cho sốt sắng. Những
người ăn cao lương mỹ vị ngon lành nên
thân xác khỏe mạnh, phương phi; những
người năng rước Mình Thánh Chúa Giêsu làm của
nuôi linh hồn mình cũng sẽ có sức mạnh chống
trả chước cám dỗ của xác thịt, thế
gian; họ dễ yêu mến Chúa Giêsu và tha nhân cùng dễ
bằng lòng chịu khó. Ai cũng biết người
năng đi lại nói chuyện với kẻ khôn ngoan thì
sẽ học được cái khôn ngoan của
người kia để nên khôn ngoan
hơn. Do đó, những người năng chầu Mình
Thánh, năng cầu nguyện với Chúa Giêsu ngự trong
Thánh Thể, chẳng bao lâu sẽ học được
sự khôn ngoan của Chúa mà nên khôn ngoan về phần linh
hồn.
Chúa Giêsu ngự trong bí tích Thánh
Thể là mặt trời thiêng liêng; giả như thế
giới không có mặt trời, trái đất này sẽ
trở nên tối tăm, mù mịt; nếu trái đất
không nhờ ánh sáng và sức nóng của mặt trời thì
lạnh lẽo buốt giá không sinh vật nào sống
nổi. Vì thế, giáo xứ nào không năng
chầu Thánh Thể, giáo dân không siêng năng rước
lễ, thì không mong có những người đạo
đức sốt sắng, không mong có vị thánh nào.
Cha Gioan rất yêu mến Mẹ Maria
và biết Mẹ là Mẹ của nhân loại, là Cửa
Thiên Đàng nên thúc giục người ta phải có lòng yêu
mến Mẹ, nhờ sự cầu bầu thần thế
của Mẹ mới mong được rỗi linh
hồn, vì mọi ơn Chúa ban cho chúng ta đều qua tay
Mẹ. Cha Gioan hiểu rõ điều đó nên cha lập
hội Đền Tạ và hội Mai Khôi trong giáo xứ
của mình.
Khi cha Gioan về
nhận xứ Ars, trong giáo xứ ấy chỉ có năm
người năng xưng tội rước lễ và
siêng năng chầu Thánh thể; số còn lại chỉ xưng
tội rước lễ một năm một lần trong
mùa Phục Sinh. Nhưng vẫn có những
người khô khan, dù là mùa Phục Sinh nhưng họ
cũng không xưng tội rước lễ. Việc
chầu Mình Thánh dường như còn quá xa lạ vì họ
không quen chầu Mình Thánh riêng, thỉnh thoảng mới
chầu chung vào ngày lễ Mình Máu Thánh hay
ngày chầu thay cho địa phận mà thôi.
Cha Gioan Vianney thấy con chiên mình
nguội lạnh khô khan như thế thì rất lo buồn
nên cha than van cùng Chúa:
- Ở đây không có việc gì để làm, mà con nhàn
rỗi quá thì sợ mất linh hồn nên xin Chúa cho con chiên
của con sốt sắng, siêng năng rước lễ
như giáo dân xứ Ecully. Ước gì con chiên của con
hiểu được rước lễ là phúc cao
trọng và năng rước lễ, con sẽ vui mừng
sung sướng cảm tạ Chúa biết bao.
Trong giáo xứ có
năm người siêng năng xưng tội rước
lễ và chầu Thánh thể, ba người đàn bà và hai
người đàn ông. Một trong năm
người đó là chị ruột của ông tiên chỉ
làng Ars, bà dự lễ mỗi ngày và rước lễ
một tuần ba lần cùng chầu Mình Thánh vào buổi
chiều mỗi ngày. Bà ấy đã 60
tuổi, không lập gia đình mà ở với em trai và coi
sóc nhà cửa cho em. Còn một bà góa
nữa, đã có tuổi, ở một mình trong căn nhà rộng
lớn gần nhà thờ. Bà ấy
cũng ngoan đạo, năng xưng tội rước
lễ và chầu Mình Thánh.
Cha Gioan về coi
sóc xứ Ars được hai năm, có một
người đàn bà quê ở Lyon, đã quen xưng tội
với cha khi còn giúp xứ Ecully. Bà
đến làng Ars mua nhà ở gần nhà thờ để
lo cho phần linh hồn của mình và nhờ cha Gioan
hướng dẫn sống đạo đức. Bà
ấy có "của ăn của
để" nên ngày ngày chỉ lo việc đọc kinh
dự lễ, chầu Mình Thánh và làm các việc lành phúc
đức.
Không kể ba bà
đạo đức ấy, làng Ars còn hai người
đàn ông ngoan đạo nữa. Một
người đã có tuổi, thật thà, không có học
chỉ biết quanh năm khó nhọc cày cấy ruộng
nương. Ông ấy ngày nào cũng vậy, ban
chiều sau khi đi làm từ ngoài đồng về, khi
qua nhà thờ thì để cày, cuốc ngoài cửa, vào trong
nhà thờ quỳ nghiêm trang, và người ta thấy ông
nhìn chăm chú vào nhà tạm suốt cả giờ. Cha Gioan thấy ông siêng năng chầu Mình Thánh
sốt sắng như thế thì mừng lắm.
Khi chầu Thánh Thể, người
ta thường mở sách chầu Mình Thánh mà xem,
người thì đọc kinh này, kinh kia,
than thở cùng cầu xin ngoài miệng, còn ông nông dân ấy
chẳng đọc kinh, cũng chẳng mở miệng thì
thầm bao giờ, mắt ông chỉ chăm chăm nhìn vào
nhà Tạm không lúc nào rời. Cha Gioan cũng lấy làm
lạ, ngài hỏi ông ấy:
- Khi ông chầu Mình Thánh, ông đọc những kinh nào? Than thở điều gì?
Ông ấy thưa:
- Thưa cha, con không đọc kinh cũng không thì thầm
kêu xin điều gì ngoài miệng; con chỉ nhìn Chúa Giêsu và
Chúa Giêsu nhìn con.
Cha Gioan nghe lời ấy thì hiểu
ông đã tiến rất cao trên đường thánh
thiện, vì Thiên Chúa đã soi trí mở lòng và dạy dỗ
cho ông biết cách chầu Mình Thánh như các thánh và các
vị thần bí quen làm, là trí lòng chiêm ngắm Chúa và
lắng nghe tiếng Chúa phán bảo trong lòng mình.
Làng Ars còn một
người nữa, tên là Mangdi, ông là người đoan
chánh và đạo đức sốt sắng. Ông
làm thôn trưởng đã lâu vì là người có học,
lại thanh liêm không tham của ai, không thiên tư ai, nên
cả làng đều mến và sợ ông. Ông ấy có
lòng kính trọng linh mục chánh xứ và
hết lòng giúp cha sửa sang việc đạo.
Cha Gioan biết mình là mục tử,
là chủ chiên nhưng đầu mà không có chân tay,
tướng mà không có quân cũng không làm gì được
nên cha dùng những người đạo đức
sốt sắng giúp cha lập hội Đền Tạ,
hội Mai Khôi và chỉnh trang lại việc đạo
trong xứ. Sau khi giảng giải lý lẽ
cùng lợi ích của hội Đền Tạ và hội Mai
Khôi cho giáo dân trong xứ thì cha lập hai hội ấy.
Cha đặt ông Mangdi làm hội trưởng
hội Đền Tạ và bà chị ông tiên chỉ làng Ars
làm hội trưởng hội Mai Khôi.
Cha Gioan lập hai hội ấy có
mục đích giúp con chiên bỏ đàng tội lỗi mà
trở về đường ngay nẻo chính. Có nhiều người vì nghe biết về
những ơn ích phát sinh từ hội ấy, có
người vì thấy ông Mangdi và bà chị ông tiên chỉ là
những người trọng vọng trong làng làm đầu
hai hội ấy nên đua nhau vào hội và tuân giữ
nội qui chặt chẽ. Từ lúc
đó, số người siêng năng chầu Mình Thánh,
xưng tội, rước lễ cùng năng lần
hạt Mai Khôi ngày càng đông.