NGHÈO KHÓ NHƯNG LẠI GIÀU CÓ TRONG
ĐỨC TIN VÀ PHÓ THÁC.
Ở trung tâm của Bài đọc hôm nay là chủ
đề về sự tín thác vào Thiên Chúa. Bài đọc 1
đối chiếu số phận của những người
tin tưởng vào Thiên Chúa. Những người tin
tưởng và con người như cây gai cằn cỗi
trong sa mạc; trong khi những người tin tưởng
vào Thiên Chúa giống như cây sai trái trồng gần dòng
sông nhiều nước.
Tín thác vào Thiên Chúa là trông cậy nơi Người
vốn là suối nguồn sức sống. Những
người tín thác vào Thiên Chúa là những người nghèo
được Thiên Chúa chúc phúc trong các mối Phúc thật
(Tin Mừng).
Khi Đức Giêsu nói: “Phúc cho những người nghèo
khó”, Người đã không chúc phúc cho sự đói khát và
khốn cùng. Đói khát và khốn cùng là điều xấu.
Điều được chúc phúc là lòng trông cậy, tín
nhiệm Thiên Chúa. Những người đặt tín nhiệm
của họ vào Thiên Chúa sẽ không bị thất
vọng. Chỉ Thiên Chúa mới có thể lấp
đầy sự trống rỗng của chúng ta; chỉ Thiên
Chúa mới có thể thoả mãn khát vọng của tâm
hồn chúng ta. Nhưng thường chúng ta chạy
đến Thiên Chúa sau cùng, thay vì chạy đến Thiên
Chúa trước tiên.
Thánh Giacôbê nói rằng những người nghèo khó
đối với thế gian này sẽ được Thiên
Chúa làm cho giàu có trong đức tin (2,1-5). Bất cứ ai
thực thi tác vụ trong đôi ba năm đều có
thể xác nhận chân lý ấy.
Những người giàu có xu hướng dựa vào
của cải họ có. Đối với họ, chính
thế gian này mới quan trọng. Thiên Chúa không ít thì
nhiều cũng thừa thãi, và đời sau thì xa vời
và mơ hồ. Trái lại, những người nghèo có xu
hướng tự nhiên quay về với Thiên Chúa. Đối
với họ, mọi nguy cơ và khó khăn của
đời sống làm cho Thiên Chúa và đời sau gần
gũi và hiện thực.
Sự nghèo khó ấy tự nó không phải là điều
tốt. Nhưng khi đời sống trở nên khó khăn
hơn và luôn bị đe doạ, nó cũng trở nên phong
phú hơn bởi lẽ khi chúng ta càng ít mong đợi thì những
điều tốt lành của đời sống càng
trở thành những ân huệ bất ngờ mà chúng ta
đón nhận với lòng biết ơn. Đó là lý do
Đức Giêsu nói; “Phúc cho những kẻ nghèo khó, vì
Nước Trời là của họ”.
Một ngày kia một người nghèo đi dọc theo
một con đường, tình cờ ông gặp một
người ăn mày đến xin ông bố thí. Xấu
hổ vì không có gì để bố thí, người nghèo
đáp: “Tiếc thật, nhưng tôi cũng nghèo như anh
thôi”.
Khi nghe nói điều đó, người ăn mày nói:
“Cám ơn bạn, vì món quà của bạn”.
Không hiểu người ăn mày muốn nói
điều gì, người nghèo hỏi: “Tại sao ông cám
ơn tôi? Tôi có cho ông cái gì đâu”.
“Ồ có chứ”, người ăn mày đáp: “Ông cho tôi
sự lương thiện của ông, sự nghèo khó
của ông và lòng tín thác của ông”.
Thiên Chúa không nghèo, nhưng chúng ta nghèo. Thế mà chúng ta có
cái để cho Thiên Chúa. Chúng ta có thể cho Người
sự lương thiện, nghèo khó và lòng tín thác của
chúng ta.