Gioan Vianney Phải Đi Lính
ioan vừa khỏi
tối dạ, tâm trí mở mang học hành tấn tới
theo kịp với chúng bạn thì vui mừng, nhưng
chẳng được bao lâu, vì cậu vừa khỏi thập
giá này, thì đã có thập giá khác. Luật nước Pháp
miễn cho những người đang học làm linh
mục khỏi đi lính, nhưng vua Napoleon rất kiêu
ngạo, tham lam muốn chiếm cả Âu châu, bắt vua các
nước khác phải thần phục mình nên đánh nhau
luôn. Vì chiến tranh liên miên như thế nên
hao quân tổn tướng. Năm ấy, vua đánh
nước Tây Ban Nha, cần nhiều quân nên cho bắt lính
cả những người đang theo
học trường Latinh, cả những thầy lớp
thần học sắp chịu chức linh mục. Gioan thấy mình phải bỏ học để
đi lính thì buồn bã âu sầu. Dù gì đi nữa,
cậu cũng phải đi vì luật pháp rất gắt gao. Ông Mátthêu thấy con buồn sầu thì
cũng đau lòng lắm, ông muốn Gioan ở nhà nên không
tiếc tiền, bỏ ra một ngàn quan để thuê
người đi lính thay cho con mình. Có
người đã nhận lời và nhận tiền
để đi thay cho Gioan nhưng ngày hôm sau nó nghĩ
lại, đem trả tiền không chịu đi thay.
Vì vậy ngày 25 tháng 10 năm 1809, Gioan phải từ giã cha
Balley và cha mẹ để lên đường nhập ngũ. Gioan rất buồn khi
phải nghỉ học nửa chừng nên khi vừa
đến tỉnh thì lâm bệnh, cấp trên phải
đưa vào nhà thương. Sau 15 ngày
nằm ở nhà thương, chỉ mới khỏe
được một chút thì cấp trên đã bắt
phải đi để kịp đến chỗ
chuyển giao quân số. Nhưng Gioan mới đi
được một ngày thì lại bị sốt nặng
nên phải trở lại nhà thương... Lần
nầy Gioan phải nằm nhà thương mất sáu
tuần lễ mới khỏe hẳn.
Lúc Gioan đang
nằm nhà thương, có người biết cậu
đang học Latinh chuẩn bị làm linh mục thì
muốn lo liệu cho cậu trốn lính nhưng cậu
không chịu. Đúng ngày chuyển giao quân số,
Gioan dậy sớm đi dự lễ, sau đó cậu còn
ở lại đọc kinh cám ơn nên khi đến
nơi thì đã trễ cho việc chuyển quân, binh lính
đã lên đường. Vị sĩ quan coi việc
chuyển quân giận lắm, ông quát tháo và đe dọa
sẽ bỏ tù Gioan, nhưng sau đó thì nguôi giận mà
cấp giấy cho Gioan để theo
kịp đoàn quân đã đi trước.
Gioan vâng lời, tay
cầm súng, vai khoác balô đi ngay. Cậu
vừa rảo bước vừa lần hạt, nhưng
dù đi mau hết sức cậu vẫn không thấy bóng
đoàn quân đâu. Dù đã khỏi
bệnh nhưng trong người chưa được
khỏe hẳn nên lúc chiều về, mặt trời
xế bóng thì cậu quá mệt nhọc, nhưng cứ
đi không dám nghỉ.
Bấy giờ, có
một thanh niên đi đường thấy Gioan mệt mỏi
thì hỏi thăm. Gioan thật tình kể hết mọi sự,
người thanh niên ấy nghe xong và nói: "Tôi rất
thông cảm với anh. Anh đưa
đồ tôi mang cho và tôi sẽ dẫn anh tới nơi
đóng quân của đoàn quân ấy". Gioan mừng
quá liền trao súng và túi mà đi theo.
Người thanh niên đi đường lộ
được một đoạn rồi băng qua cánh
đồng đi lên phía rừng núi. Đi cho
tới nửa đêm mới tới một làng tên là Noe.
Đến làng, người thanh niên gõ cửa
một nhà nọ. Chủ nhà mở
cửa. Hai người nói nhỏ
với nhau điều gì đó rồi chủ nhà mở
cửa mời Gioan vào, dọn cơm nước và chỗ
cho Gioan nghỉ. Lúc ấy, Gioan không
hiểu người thanh niên có ý đồ gì, mãi cho
đến hôm sau mới biết.
Như đã nói, vua Napoleon quyết
chiếm lấy các nước Châu Âu nên chiến tranh
xảy ra liên miên, nhà vua phải tổng động viên,
bắt tất cả thanh niên từ 18 tuổi trở lên
phải đi lính. Trong cả nước,
không mấy nhà không có tang tóc vì con tử trận nên dân chúng
buồn giận kêu trách vua và tìm cách cho con mình trốn lên
rừng hay ẩn kín để không phải ra trận.
Nơi Gioan đang
ở là nơi rừng núi, chốn xa xôi, lính tráng không
mấy khi tới nên có nhiều người trốn trong
miền ấy để khỏi đi lính. Người
thanh niên Gioan gặp cũng là người trốn lính, anh
ta thương Gioan nên muốn lo cho Gioan trốn ở
đấy khỏi đi đánh giặc. Sáng ra, anh đưa Gioan vào nhà trưởng
ấp. Trưởng ấp là
người hiền lành, tốt bụng. Vừa
thấy Gioan, ông mỉm cười trấn an vì
tưởng Gioan đến đây trốn lính như
những người khác, ông nói:
- Anh đừng sợ gì hết, ta sẽ liệu cho anh yên
thân.
Rồi ông hỏi
tên, hỏi Gioan ở nhà làm gì. Khi biết Gioan đang học Latinh
có ý làm linh mục thì ông vui mừng nói:
- Ở đây có nhà trường nhưng không có thầy
dạy, nếu anh bằng lòng dạy trẻ thì ta sẽ
liệu nhà ở, cơm ăn áo mặc cùng mọi sự.
Ông đổi tên
Gioan là Hiêrônimô nên dân làng cứ gọi Gioan là thầy
Hiêrônimô. Gioan không có ý trốn lính, cũng
chưa bao giờ nghĩ tới điều đó, nhưng
sự việc xảy ra như vậy khiến cậu
nghĩ rằng Chúa muốn cậu ở đó để
dạy trẻ con trong làng.
Làng Noe rất có kỷ cương
khuôn phép, dân làng hiền lành đạo đức, chỉ
biết làm ăn giữ đạo vuông
tròn chẳng có mấy ai ăn chơi quấy phá. Dân làng
thấy Gioan chịu khó dạy dỗ con cái họ, tính
nết lại nghiêm trang nết na,
một tuần rước lễ ba bốn lần thì ai
nấy đều kính trọng. Các em học
sinh cũng rất quý mến thấy Hiêrônimô. Ban ngày
thầy dạy chữ, ban đêm thầy dạy giáo lý
rồi cùng đọc kinh với nhau. Những
lúc dạy giáo lý, cậu cũng đọc hạnh các thánh
cho các em nghe. Dần dà người
lớn cũng lân la đến đọc kinh, cùng nghe
đọc sách với bọn trẻ. Linh
mục chánh xứ thấy Gioan có lòng đạo đức
sốt sắng thì rất yêu mến.
Thỉnh thoảng
quan quân đi kiểm tra, lục soát làng Noe, xem có
người trốn lính nào ở đấy không. Có
một lần quan quân đến bất ngờ không ai
biết trước. Bí quá, Gioan phải
trốn vào đống rơm, nóng nảy ngứa ngáy và
ngạt thở suốt ngày. Lần đó khổ
đến nỗi cậu phải nói:
- Từ bé đến giờ chưa bao giờ chịu
khổ như thế.
Từ bấy
giờ, dân làng sợ quan quân bắt được
người trốn lính ở trong làng thì mắc tội
với vua nên sắp đặt hai người nhặt
cỏ ở hai đầu làng. Hễ thấy quan quân
từ xa thì báo tin để đưa Gioan cùng những
người khác trốn xuống hầm đào sâu
dưới đất.
Đến mùa
gặt hái, trẻ con phải nghỉ học ở nhà
phụ làm với cha mẹ thì Gioan cũng đi làm, nay giúp
nhà này, mai giúp nhà khác. Gặt hái, gánh lúa,
cậu làm được mọi việc như khi còn
ở nhà với cha mẹ nên dân làng, từ già cho
đến trẻ, ai nấy đều yêu mến Gioan.
Cậu cũng thương mến làng ấy,
nên khi về già cha Gioan vẫn nhắc tới làng Noe đã
thương mình trong lúc khốn khó với lòng biết
ơn sâu xa.
Năm 1834, khi Gioan
đang làm linh mục chánh xứ họ Ars, có một bà
đã cho ngài trọ khi xưa ở làng Noe đến
xưng tội với ngài. Cha Gioan vui mừng và
tiếp đãi bà ấy rất lịch sự. Ngài nói
với bà ấy:
- Tôi đã xin về hưu nghỉ coi xứ. Nếu
đức giám mục cho tôi nghỉ thì tôi sẽ vào nhà dòng
hay về làng Noe sống hưu dưỡng và dọn mình
chờ chết.