Nhường chỗ cho Chúa (Ga 1,1-18)
Hôm ấy, vào đêm vọng Giáng
Sinh, trong một trường giáo dục trẻ em tàn tật
ở Mỹ, người ta cho các trẻ em diễn một
hoạt cảnh Giáng Sinh, trước sự hiện diện
của phụ huynh và ân nhân. Vở kịch có ba màn. Màn đầu
diễn ra ở Nagiaret, với sắc lệnh của Hoàng
đế Cêsarê Augustô. Màn hai diễn lại cảnh Thánh
Giuse và Mẹ Maria vào quán trọ, bị chủ quán xua đuổi.
Màn ba là cảnh hang lừa máng cỏ. Ban giám đốc và
các phụ huynh rất lo âu cho các trẻ, sợ chúng diễn
xuất vụng về. Nhưng màn đầu diễn tiến
khá lắm. Qua màn hai, người ta thấy Giuse và Maria gõ cửa
quán trọ. Nhìn Giuse thì nghèo nàn, Maria thì bụng mang dạ chửa,
chủ quán đưa tay xua đuổi lia lịa, miệng
thao thao: Không có chỗ, không có chỗ! Hai vợ chồng
năn nỉ, với nét mặt âu sầu. Chủ quán
hơi lưỡng lự, những rồi cũng đọc
hàng chữ ghi trên quán: Không còn chỗ. Cảnh van xin và từ
chối lại diễn ra một lần nữa. Và lần
này hai ông bà có vẻ tha thiết nài xin. Chủ quán trẻ
cũng vẫn đưa tay từ chối. Nhưng vừa
bắt đầu mấy tiếng: “Tôi đã nói rằng hết…
thì em không tiếp tục nói thêm được nữa. Tay em giựt xuống
tấm bảng: Không còn chỗ. Và nghẹn ngào thổn thức
trong nước mắt: “Con xin nhường phòng con cho hai
ông bà!”.
Trước cảnh bất ngờ
đó, giáo viên đạo diễn tỏ ra bực bội, lúng
túng và cho ngưng diễn. Nhưng toàn thể khán giả
đều cảm xúc ra mặt, vì cái vẻ hồn nhiên
trong trắng của em bé tốt bụng. Cử chỉ,
ngôn ngữ và cung cách của em nói cho mọi người hay
ý nghĩa thực sự của Lễ Giáng Sinh.
Tất cả mọi người
chúng ta, cách nầy hay cách khác, đang đóng vai người
chủ quán. Chúng ta dang rộng tay đón tiếp kẻ này,
vung tay xua đuổi kẻ khác. Chúng ta hãy tự vấn lương
tam để hỏi mình: Tôi có phải là người chủ
quán ngày xưa, đã xua đuổi Thánh Giuse và Mẹ Maria
trong đêm tịch mịch cô đơn không? Hay tôi là đứa
bé tàn tật đóng vai chủ quán trong vở kịch hôm ấy?
“Con xin nhường phòng con cho hai ông bà”. Có lẽ chúng ta
cũng treo một tấm bảng: Không rảnh, bận việc,
tức là bằng những hành động thiếu tế nhị,
những cử chỉ thiếu mềm mại, những giọng
nói thiếu dịu dàng, làm cho người khác hiểu rằng:
Ta không muốn bị quấy rầy, ta bận rộn quá
hay mệt nhọc quá. Nếu chúng ta là những người
chỉ ân cần đến những kẻ giàu có, những
vị chức quyền, thì ta coi chừng, có khi chúng ta
đã quay lưng cho Thánh Giuse và Mẹ Maria, và vô hình chung,
chúng ta cũng trở lưng cho cả Đức Giêsu. Vị
Cứu Chúa đang nương náu trong cung lòng Mẹ. Vâng, ở
đời có những hạng người giả điếc
làm ngơ, không lay chuyển trước những van xin của
người khác. Nhưng có kẻ lại tự nghĩ rằng
mình luôn dành một chỗ cho người khác. Ước gì
khi nghe đọc lại Lời Chúa: “Bà Maria bọc con trẻ
trong khăn vải và đặt nằm trong máng cỏ”, mỗi
người chúng ta quyết tâm sẽ không bao giờ xua
đuổi Chúa ra khỏi cõi lòng chúng ta, khỏi gia đình chúng
ta.
Hơn nữa, Lễ Giáng Sinh là lễ
đoàn tụ gia đình. Mỗi người cũng sẽ
nói với cha mẹ: Thưa ba, thưa má, đây lòng con, ba
má có một chỗ trong đó. Thưa anh, thưa chị,
thưa chú bác cô dì, nếu có lần nào cháu đã ơ hờ
lạnh nhạt, thì giờ đây, xin nhớ rằng, vẫn
còn có chỗ nào trong lòng cháu cho quý vị. Ngoài ra, Lễ Giáng
Sinh là lễ tha thứ và hoà giải. Chúng ta hãy nói với những
người thù ghét chúng ta, những người không thông cảm
với chúng ta rằng: “Xin hãy tha thứ những lầm lỗi
của tôi, vì lòng tôi vẫn còn chỗ dành cho các bạn”.
Người ta kể rằng: Mẹ
Têrêsa thành Calcutta, đã giúp trên nửa triệu người nghèo khổ
đói rách, giúp họ hồi phục nhân phẩm, vì bà
đã luôn luôn dành trong lòng mình một chỗ riêng cho họ.
Lễ Giáng Sinh còn là một lễ
san sẻ. Vì thế mà các nước đã hấp thụ nền
văn minh Kitô giáo có truyền thống chúc mừng nhau qua những
thiệp Giáng Sinh, gởi cho nhau những món quà mang đầy
ý nghĩa, tổ chức những buổi liên hoan, chia sẻ
tấm bánh, ly rượu… Thánh Gioan đã nói: “Ngôi Lời –Con
Thiên Chúa đã đến trong nhà Ngài mà người nhà
đã không tiếp nhận Ngài”. Còn đối với những
ai tiếp nhận Ngài thì được trở thành Con
Thiên Chúa và sẽ nhận thấy vinh quang của Thiên Chúa.
Những người trong thành
Bêlem năm xưa vì tham tiền tài, của cải, danh vọng;
họ đã thiếu vắng tình thương, không nhận
ra nỗi thống khổ của những người khách
lỡ đường, đã xua đuổi anh chị em,
và đó cũng chính là xua đuổi chính Con Thiên Chúa, Đấng
Cứu Độ.
Thế nên, trong vui ngày Chúa Giáng
Sinh, khi đứng trước máng cỏ, khi chiêm ngưỡng
Hài Nhi mới sinh, với ánh sáng của niềm tin vào Lời
Chúa, chúng ta cần khám phá ra tình yêu thương bao la của
Thiên Chúa đối với con người. Vì yêu
thương nhân loại, Thiên Chúa vĩ đại đến
nơi cô thế, trở nên bé nhỏ để chúng ta có thể
đổi mới cuộc đời, trở nên chứng
nhân ánh sáng Tin Mừng của Chúa cho tha nhân, để khắp
cùng bờ cõi trái đất sẽ nhìn thấy ơn cứu
độ của Thiên Chúa và cho niềm vui của chúng ta hôm
nay nên trọn vẹn.