MeMaria.org
Radio Giờ Của Mẹ - Giờ Bình An - Giờ Tin Yêu - Giờ Hy Vọng
(714) 265-1512. Email: Kim Hà
banner
Skip Navigation Links.
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Tài Liệu Về Đức Mẹ</span>Tài Liệu Về Đức Mẹ
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Đức Mẹ Việt Nam</span>Đức Mẹ Việt Nam
Lòng Thương Xót Chúa
Mục Bác Ái / Xin Giúp Đỡ Vn
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Tiểu Mục</span>Tiểu Mục
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Đề Mục Chính</span>Đề Mục Chính
Gallery
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Tác Giả Và Tác Phẩm</span>Tác Giả Và Tác Phẩm
Google Search
memaria www  

Local Search
PayPal - The safer, easier way to pay online!
top menu :: suy niệm
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
  
Tin Vui Gửi Người Sợ Thành Ma Ðói (cn 32b)
Thứ Bảy, Ngày 7 tháng 11-2009
TIN VUI GỬI NGƯỜI SỢ THÀNH MA ÐÓI (CN 32B)

Dịp đầu tháng 11 ở Mỹ trẻ em có thói chơi trò Ma Ðói. Chúng hóa trang thành những con ma với hình dáng ghê sợ khủng khiếp đi từng đàn lang thang xin ăn với lời đe dọa: bị phá hoặc là cho ăn (trick or treat)!

Trò chơi này đã trở thành phổ thông đúng là một thời điểm cho tâm trạng con người ngày nay. Trong thâm tâm nhiều người mang mặc cảm tội lỗi khó được siêu thoát mà phải bị “giam hãm” thành những con ma đói. Bởi vì người ta đã phí phạm đời sống, đã chẳng chuẩn bị mang theo gì về đời sau mà xây nhà vĩnh cửu.

Nhìn kỹ và phân tích chất máu tức nét văn hóa con người thời đại, người ta ngỡ ngàng nhận ra khuynh hướng vơ vào hơn là cho ra, lo vun quén cho lợi tức gia tăng, cho những tiêu sài mua sắm. Đứa trẻ lớn lên được tạo khuôn thành “rốn vũ trụ” (self-centered) với cái khuynh hướng giáo dục xem ra hợp tâm lý là tạo tự tín (self confident). Những từ như hy sinh quên mình, cho đi... hầu như thiếu vắng trong ngôn ngữ thông thường. Và như vậy, con người càng ngày càng trở thành ích kỷ hơn ra chăng? Người ta lo thu tích vun quén vơ vào… và chờ mong người khác đáp ứng nhu cầu của mình hơn là nghĩ tới chuyện cho đi hoặc là làm một điều gì tốt đẹp cho đời.

Có thể vì "trí nhớ ngắn" dù vẫn thương xuyên chứng kiến bao đám tang, ngay cả những người chết đột ngột và còn rất trẻ, cũng vẫn chẳng nghĩ kịp tới chuyện một ngày gần đây mình cũng sẽ chết. "Con người là con vật kinh tế" mà. Chết như vậy là hết theo nghĩa duy vật và duy con vật. Ra sức mà làm cho mình và người khác ra như vậy mà lại lớn tiếng hô hoán là cổ võ văn hóa nhân bản mới lạ! Thân xác mình có thể chỉ là một bị thịt bầy nhầy những đam mê dục vọng hay những nhu cầu ăn uống của động vật tính. Cuộc sống không còn lấy một phút an tĩnh để hướng về tâm linh, mà chỉ còn biết vật lộn với những nhu cầu vật chất.

Quả thật niềm tin mình chỉ là con vật bởi khỉ mà ra hay do vật chất biến hóa mà thành thì cũng hành xử theo động vật tính đó, và tạo ra một nền văn minh và văn hóa của những động vật mang mặt người, như lời một nhà thơ nào đó:

Bốn ngàn năm ta lại là ta

Từ trong hốc đá chui ra

Vươn vai mấy cái rồi ta chui vào.

 

Người đàn bà góa và nghèo trong Tin Vui hôm nay đã biết "đầu tư" một trương mục đường dài, đã biết bỏ vào đó tất cả những gì mình có, để sẵn của mà nuôi hồn chứ không muốn trở thành con ma đói!

Tháng 11 là tháng dừng chân nhìn xa hơn và cao hơn lên một chút, nhìn về đời sau: tôi sẽ đi về đâu sau một quảng ngắn ngủi trên cuộc sống trần gian này? Một bia mộ trong một nghĩa trang đã khắc mấy hàng chữ tóm lược tất cả mọi sinh hoạt cuộc sống trong mấy chục năm trời xoay xở nhớn nhác thu góp tích trữ như thế này:

Những gì tôi đã tích trữ nay không còn nữa.

Những gì tôi đã mua sắm ngay người khác sài.

Những gì tôi đã cho đi nay là của tôi.

 

Hôm nay con ngồi nhìn lại cuộc sống của mình từ lúc vào đời. Chắc chắn có một ngày mình cũng sẽ chết. Thân xác này sẽ bị hủy hoại thối rữa trong ba ngày hay một thời gian ngắn. Mình sẽ tự hỏi: Những gì còn lại để mang theo vào thế giới bên kia mà xây cho mình một ngôi nhà vĩnh cửu có Ðấng Hằng Sống hằng ngự trị?

 

Cuộc sống mình càng lo bon chen vơ vét càng thêm đầy đặc đến ngột ngạt căng thẳng mà mãi không thỏa! Lúc này mới thấy cần thiết phải dừng chân dành cho mình một khoảng trống để nhìn lại chính mình mà cất lời trần tình theo lời thơ Nguyễn Trùng Khánh:

Soi gương nhìn lại chính mình

Men say đã thấm nhuộm tình đời cay

Giật mình lạ lẫm thân gầy

Ô hay có phải ta đây không kìa?

Kiếp ngắn dài, một mộ bia

Xoay vần cát bụi ngày lìa dương gian.

Dừng chân đếm túi hành trang

Những gì còn lại chuỗi vàng lời kinh.

Trần Cao Tường, Lm.

Print In trang | sendtofriend Email | back Trở về
  
Tin/Bài mới
Ðồng Bạc Nhân Nghĩa (11/10/2009)
Trao Ban (11/8/2009)
Thói Đạo Đức Giả Và Lòng Quảng Đại Thực (11/8/2009)
Những Tấm Lòng Vàng (11/8/2009)
Những Quản Lý Của Chúa, Chúa Nhật 32 Năm B (11/8/2009)
Tin/Bài cùng ngày
Thử Đi Gặp Ma (11/7/2009)
Người Ta Chỉ Hiến Tất Cả Khi Nào Hiến Chính Bản Thân. (11/7/2009)
Nghèo Túng (11/7/2009)
Một Góa Phụ Đã Chỉ Cho Chúng Ta Con Đường (11/7/2009)
Kết Quả (11/7/2009)
Tin/Bài khác
60 Bằng Chứng Kinh Thánh Về Ngày Thứ Bảy Là Ngày Nghỉ Của Chúa (11/6/2009)
Tấm Lòng (11/6/2009)
Quảng Đại Với Thiên Chúa (11/6/2009)
Đồng Tiền Của Bà Góa (11/6/2009)
Đồng Tiền (11/6/2009)
MeMaria.org -- Từ 15/4/1999 lần truy cập -- Kim Hà [Valid RSS]
Copyright © 2011 www.memaria.org. All Rights Reserved. Powered by VNVN System Inc.
Best view with IE 7.0, Fire Fox, resolution 1024x768