Đồng tiền
của bà góa
Qua phần phụng vụ lời Chúa hôm
nay, chúng ta thấy nổi bật khuôn mặt của hai bà
góa.
Khuôn mặt thứ nhất,
đó là bà góa tại Sarepta.
Thực vậy, năm đó trời
hạn hán, khiến cho mùa màng bị thất thu và nạn
đói đe dọa ở nhiều nơi. Gia đình bà góa
này cũng chỉ còn lại có một chút dầu và bột,
đủ cho một bữa ăn mà thôi. Thế nhưng,
trước lời yêu cầu của Êlia. Bà đã hy sinh phần
bột cuối cùng để làm một bánh cho nhà tiên tri.
Nhờ đó, bà và con bà đã được cứu thoát,
đúng như lời tiên tri Êlia đã nói:
- Hũ bột sẽ không cạn và bình
dầu sẽ không vơi cho đến ngày Chúa làm mưa
xuống trên mặt đất.
Khuôn mặt thứ hai là bà góa dâng
tiền vào đền thờ.
Chúa Giêsu lúc bấy giờ đứng
trong đền thờ và quan sát. Những người Do
Thái giàu có thường tỏ ra rộng rãi trong việc dâng
cúng. Họ bỏ vào hòm những đồng tiền vàng
sáng chói. Thế nhưng điều đáng trách nơi
họ, đó là họ muốn cho mọi người
biết đến và lên tiếng ca tụng họ.
Trong khi đó, một bà góa nghèo tiến
đến, gương mặt thì già nua, áo quần thì
cũ kỹ, tất cả đều nói lên thân phận
túng cực của bà. Bà bỏ vào hòm hai đồng xu
nhỏ. Có lẽ chính bà cũng cảm thấy xấu
hổ, vì số tiền không đáng là bao nhiêu, thế nhưng
bà tin tưởng rằng Chúa sẽ biết, bởi vì cái
chẳng là bao nhiêu ấy lại là tất cả những
gì bà thu quén được.
Trước cảnh tượng trái
ngược ấy, Chúa Giêsu đã gọi các môn đệ
lại và nói cho các ông hay, chính bà góa này mới là người
bỏ nhiều nhất, bởi vì tất cả những
người kia chỉ bỏ phần nào cái dư thừa
của mình. Còn bà góa này đang cơn túng thiếu, đã
bỏ tất cả những gì mình có để nuôi
sống.
Từ những điều vừa trình
bày, chúng ta dễ dàng thấy được điểm
giống nhau giữa hai bà góa. Đó là các bà đã dâng hiến
cả những cái cần thiết nhất cho cuộc
sống của mình và gia đình. Bà góa tại Sarepta thì dâng
nắm bột cuối cùng. Còn bà góa tại đền
thờ thì dâng những đồng tiền cần thiết
nhất của mình.
Sở dĩ như vậy là vì lòng yêu
mến đối với người của Chúa hay
đối với nhà của Chúa. Nói cách khác, các bà hành động
như vậy vì lòng yêu mến Chúa.
Chính yếu tố lòng yêu mến này
đã làm cho những hành động của các bà có
được một giá trị to lớn trước
mặt Chúa, và rồi chính Chúa đã lên tiếng ca ngợi
các bà. Các bà đã hành động đúng như câu tục
ngữ chúng ta thường nghe nói:
- Của ít lòng nhiều.
Hay nói đúng hơn, các bà đã hành
động với hết khả năng của mình.
Đó cũng chính là điều tôi mong
muốn tất cả mọi người chúng ta hãy noi
gương bắt chước. Dù gặp phải những
chuyện bực bội buồn phiền, dù gặp
phải những chuyện trái ý, chúng ta cũng hãy chấp
nhận tất cả vì lòng yêu mến Chúa, chúng ta cũng
hãy làm tất cả những công việc nhỏ bé và tầm
thường nhất vì lòng yêu mến Chúa.
Bởi vì lòng yêu mến sẽ là như
cây đũa thần, biến những hy sinh nhỏ bé và
những công việc tầm thường của chúng ta
trở thành những sợi chỉ vàng, dệt nên tấm
vải cuộc đời và làm cho cuộc đời chúng
ta thực sự có được một giá trị to
lớn trước mặt Thiên Chúa.