Cho
Có một cặp vợ
chồng trở về quê thăm họ hàng. Họ
xuống xe, đi bộ được
một quãng thì trời đổ mưa tầm tã. Đêm đã khuya mà họ thì lại không quen
thuộc đường lối. Thế là họ bèn
gõ cửa một căn nhà có ánh đèn hắt ra. Khi họ bước vào thì gặp hai ông bà già.
Trước lời xin trú ngụ qua đêm của cặp
vợ chồng, hai ông bà đã vui vẻ nói: Được
lắm, chúng tôi có sẵn một căn phòng trống.
Sáng hôm sau, cặp vợ
chồng dậy sớm và chuẩn bị ra đi. Vì không muốn quấy rầy chủ nhà,
người vợ đặt mấy chục ngàn lên bàn,
rồi rón rén mở cửa bước ra. Và họ thực sự bỡ ngỡ khi nhìn
thấy hai ông bà già đang co ro nằm ngủ trên sàn nhà.
Thì ra hai ông bà già này đã nhường chỗ
cho cặp vợ chồng trẻ. Còn mình
thì phải nằm ngủ dưới đất.
Từ câu chuyện trên chúng ta đi vào
đoạn Tin mừng sáng hôm nay, và chúng ta nhận thấy:
giống như bà góa, đôi vợ chồng già không phải
cho đi phần thừa thãi, mà cho đi chính nguồn
sống ít ỏi của mình. Họ cho đi
một cách quảng đại, vui vẻ và thực lòng.
Nếu suy nghĩ, chúng ta thấy có ba cách cho
đi.
·
Cách thứ nhất là cho
đi một cách bất đắc dĩ. Những
người này thường nói: Tôi bực bội vì
phải cho đi. Tôi miễn cưỡng phải cho đi.
·
Cách thứ hai là cho đi
vì bổn phận. Những người này thường bảo:
Tôi buộc phải cho. Họ cho đi mà lòng nặng
trĩu vì bổn phận trói buộc.
·
Sau cùng cách thứ ba đó
là cho đi với tình yêu thương. Những
người này thường vui vẻ nói: Tôi muốn cho
đi. Họ cho đi với tất cả tấm lòng chân
thành của mình. Không phải vì ép buộc, cũng không
phải vì bổn phận thúc đẩy.
Còn chúng ta thì sao? Chúng ta đã cho đi như thế nào? Chúng
ta thường nói: của cho không quan trọng bằng cách
cho. Vậy chúng ta sẽ cho đi những gì?
Chúng ta không chỉ nói đến tiền bạc mà còn nói
đến việc ban tặng chính bản thân và thời giờ
của mình.
Chẳng hạn chúng ta
đã dâng cho Chúa bản thân và thời gian của chúng ta vào
việc thờ phượng Chúa trong ngày Chúa nhật như
thế nào? Chúng ta đã trao tặng chính
bản thân và thời giờ của chúng ta cho những
người thân yêu trong gia đình, cũng như cho bà con
lối xóm ra làm sao?
Chúng ta có biết cho đi với cõi lòng
đầy hân hoan, với trái tim
đầy quảng đại như bà góa trong Phúc âm hay
không? Với một chút tế nhị và nhạy cảm,
chúng ta sẽ khám phá ra rằng: Chúng ta có rất nhiều
thứ để mà cho đi, như một bài thơ đã
diễn tả: Quà tặng đẹp nhất cho kẻ thù,
chính là sự tha thứ. Cho bạn bè chính là sự trung
thành. Cho các em nhỏ chính là gương sáng. Cho
người cha chính là lòng tôn kính. Cho
người mẹ chính là tình yêu. Và cho người chung quanh chính là đôi tay của chúng ta.
Hãy cứ cho đi một
cách quảng đại, chắc chắn Chúa sẽ không bao
giờ chịu thua trước sự rộng rãi của
chúng ta. Bởi vì, khi tôi xin một bông
hoa, thì Ngài cho cả bó. Khi tôi xin một giọt
nước, thì Ngài cho cả đại dương.
Khi tôi xin một hạt cát, thì Ngài cho cả sa
mạc. Và khi tôi xin ăn, thì Ngài ban cho cả
thịt máu Ngài.