MẸ ĐẾN CHỮA LÀNH KHOẢNG TRỐNG TÂM HỒN (1)
Sơ EMMANUEL thuyết trình
Xin kính mời quý vị đón nghe phần Audio Mẹ Đến Chữa Lành, post trong mục Audio Giờ Của Mẹ Bình An(GBA) từ www.memaria.org
Những biến cố xảy ra tại Mễ Du thuộc nước Nam Tư (cũ nay là Bosnia-Herzegovina) là một thiên lịch sử phi thường, trong dòng lịch sử ngàn năm của Hội Thánh. Quay ngược về trước một chút, chúng ta thấy Mễ Du chỉ là một ngôi làng bé nhỏ rất nghèo nàn và gần kề sự cùng quẫn, một làng thuộc miền Her-zê-gô-vina.
Dân làng sống bằng nghề trồng thuốc lá (một công việc chật vật và dơ bẩn, mà lợi tức thì chẳng thu được bao lăm) và bằng việc trồng nho nữa… Mỗi gia đình có con bò cái, một hai con heo, vài con gà, vài con cừu…, và còn mang thêm cái ách nặng của đám lính nhà nước đang nắm quyền trên xứ sở…
Hôm đó là tháng sáu, đúng ngày lễ thánh Gioan Tẩy Giả, 24 tháng 6, có vài em choai choai quãng 16, 17 tuổi đang đi chơi trên một con lộ nhỏ ở sườn đồi, gọi là Po-đơ-bơ-đô. Và đột nhiên, một ánh sáng lớn loé lên trên mạn sườn đồi… Rồi kìa, giữa vầng sáng có bóng một ai đó. Chúng hoảng hốt, ngước mắt lên, rồi quỳ mọp xuống đất… và cứ đăm đăm nhìn…, vì đang xuất hiện một phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần không thể nào tả được. Đó là một người đàn bà đang nhìn chúng với đôi mắt xanh vừa dịu dàng, âu yếm vô hạn, vừa ấm áp và long lanh… Bà mỉm cười, tay trái Bà ẵm cái gì đó bọc trong khăn mà Bà hết sức lưu tâm, săn sóc. Đám trẻ đoán có lẽ đó là một em bé sơ sinh.
Qua nụ cười, qua tình âm yếm, qua luồng ánh sáng, mấy em nghĩ mình đang có Đức Trinh Nữ ở trước mặt. Chúng thật mộc mạc, thô thiển, chúng chẳng hề bao giờ được nghe nói về chuyện Đức Mẹ hiện ra ở Fatima, Lộ Đức, Ba-nơ, Pông-Manh, v.v… Chúng chẳng biết tí gì về lịch sử cả. Chúng là những đứa trẻ hầu hết con nhà nông, ít học, có bao giờ ra khỏi làng xóm hoặc xứ Her-zê-gô-vina đâu! Chúng chỉ đưa mắt nhìn mà chẳng hiểu mô tê gì cả. Nhưng chúng cảm thấy cái vầng sáng kỳ ảo kia, cái tình thương lạ lùng từ trời kia cứ thấm vào lòng chúng, làm cho chúng như say sưa trước sự hiện diện ấy. Rồi lát sau đó – không nhớ là bao lâu, vì chúng như được nhấc bổng ra ngoài thời gian – người phụ nữ kia biến đi.
Chiều hôm ấy, khi chúng trở lại vào giờ muộn hơn, Bà đẹp ấy lại xuất hiện ở chỗ đó. Bà chẳng nói gì, nhưng đứa bé Bà ẵm cựa quậy một chút, Bà mẹ vuốt ve đứa con và mỉm cười với bọn trẻ, nhưng cũng chẳng nói lời nào.
Bọn trẻ bàng hoàng cả người ra, có vài đứa thấy sợ… Chúng nói với nhau: “Này mình có điên không nhỉ?”. Suốt cả đêm trằn trọc, chúng cứ tự hỏi: điều gì đã xảy ra thế? Đó là cái gì chứ? Mình có bình thường không? Chiêm bao hay thực? Buổi tối hôm đó, gia đình xum họp, chúng kể lại sự việc… Chúng nghĩ rằng cái gì chúng thấy thì mọi người đều thấy. Nhưng những người này lại nói: họ chẳng thấy gì cả. “Ủa sao mà không thấy? Bà ấy đến thật mà…”. Chúng bỗng nhận ra rằng chỉ có sáu đứa bọn chúng là thấy thôi. Đó là: IVAN, VICKA, MARIJA, MIRJANA, IVANKA và JACOV.
Nghe chúng kể, nhiều người bán tín bán nghi, cũng có người chế diễu. Còn bà nội của Vicka bảo:
-Chà chà, chắc có điều gì lạ lùng xảy ra ở đây. Nếu ngày mai, sự việc còn xảy ra, cứ lấy nước thánh rảy vào hiện tượng đó, cháu sẽ khắc biết đó là do Chúa hay do quỷ làm ra. Nếu là ma quỷ, nó sẽ lo chạy trốn, cháu đừng sợ!…
Hôm sau, bọn trẻ cảm thấy có một sức thúc đẩy phải trở lại chỗ cũ, cũng giống như ở Fatima – một sự thúc giục từ bên trong. Và chúng lại thấy Bà ấy… ở đó. Vicka liền lấy lọ nước thánh rảy liên hồi vào Bà. Thay vì bỏ trốn, Bà mỉm cười và nhẹ nhàng nói:
-Các con đừng sợ, Mẹ đây!
Và lời đầu tiên Mẹ nói là:
-Chúc tụng Chúa Giêsu!
Người ta hiểu ngay đây là Mẹ Thiên Chúa. Có một đứa hỏi:
-Bà là ai?
Bà trả lời:
-TA LÀ ĐỨC TRINH NỮ MARIA HỒNG PHÚC!
Các em ngây ngất xuất thần. Chúng hoàn toàn bị thu hút. Và thế là bắt đầu cuộc nói chuyện giữa các em và GOSPA (tiếng Croa-xia có nghĩa là Đức Bà). Ivanka hỏi:
-Thưa Gospa, nếu Bà ở trên trời, thế thì má con có ở trên đó với Bà không? Gospa đáp:
-Có, má con đang ở với Mẹ. -Có một người đang ốm, điều gì sẽ xảy ra cho người ấy? -Các con hãy cầu nguyện, rồi người ấy sẽ được khỏi!
Các câu hỏi đại loại như thế cứ tiếp tục, tiếp tục… Rồi Đức Trinh Nữ lại biến đi trong vầng ánh sáng… Các em trở về nhà, lòng đầy xúc động.
Ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa, chúng trở lại, và đi theo chúng là hàng ngàn người hay tin đã đổ xô đến. Và Đức Mẹ lại có mặt ở đó. Mẹ giói thiệu tước hiệu của Mẹ, tước hiệu mà Mẹ muốn được xưng hô tại Mễ Du:
-MẸ LÀ MẸ CÁC CON! MẸ LÀ NỮ VƯƠNG CỦA HÒA BÌNH VÀ HÒA GIẢI!
Thế là từ đó, Đức Trinh Nữ hiện ra với các em mỗi ngày! Các bạn có nhận thức được điều đó chăng? Hôm nay là 29 tháng giêng năm 1994, tức là cách bữa Đức Mẹ đã hiện ra lần đầu 13 năm ròng rã. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, Đức Mẹ hiện ra cho nhiều đứa trẻ mỗi ngày, hầu như không ngưng một ngày nào. Thế đấy, Mẹ Thiên Chúa đến trên địa cầu chúng ta mỗi ngày, mỗi ngày Mẹ đều đến đặt chân trên trái đất.
Các đứa trẻ xem thấy Đức Mẹ như một người bình thường, nghĩa là chúng thấy Đức Maria như tôi đang thấy các bạn ở đây; hơn thế nữa, Mẹ chỉ đứng cách chúng có một mét. Chúng có thể lấy tay sờ vào Mẹ, xiết tay Mẹ, ôm hôn Mẹ, và phải nói là chúng đã tận dụng cơ hội trời cho đó.
Đức Mẹ cũng giống như người bình thường, có mái tóc đen, đôi mắt xanh lơ, khăn voan trắng, áo Mẹ có mầu sắc gì đó mà ở trần thế này chưa bao giờ thấy, vừa xam xám, vừa xanh xanh… Trên đầu Mẹ có mão triều thiên 12 ngôi sao lấp lánh. Với cả một vẻ oai nghi của một Nữ Hoàng và một tình yêu từ Mẹ tỏa ra cách lạ thường.
• Cái gì xảy ra sau đó?
Ngay từ đầu, Mẹ đã ngỏ lời với các em, Mẹ ban thông điệp cho các em; ngay từ đầu, Mẹ dạy dỗ, Mẹ chỉ bảo cho chúng cách ăn ở khi đi dự lễ, và phải cầu nguyện như thế nào, ăn chay thế nào, nhất nhất phải làm từ con tim. Rồi phải xưng tội làm sao, sống trong gia đình thế nào, cách đối xử với bà con, với bạn bè, trong trường học phải học hành thế nào, ở nhà thờ thái độ ra sao, và nhất là phải đặt Thiên Chúa lên chỗ nhất như thế nào… trong đời sống mình.
Các bạn thấy không, ngay từ đầu, Đức Trinh Nữ đã nói: khi đến Mễ Du, là Mẹ đã có sẵn một kế hoạch muốn thực hiện, nhưng “Mẹ lại không thực hiện được, nếu không có các em, nếu không có mỗi người chúng ta, vì Mẹ nói mỗi người chúng ta đều cần thiết”. Cả đến cậu bé Jacov, lúc ấy chỉ mới 10 tuổi, thế mà Đức Mẹ đã nói với em một hôm, vào những ngày đầu tiên đó:
-Jacov, Mẹ cần đến con! Con rất quan trọng đối với Mẹ.
Jacov chỉ là một cậu bé nhà quê, nào đã biết cái gì với cái gì đâu, ấy thế mà Đức Mẹ Chúa Trời đã nói với em câu đó. Và một lần kia, Jacov dám ưỡn ngực, rướn tấm thân nhỏ bé chưa đầy một thước của em, diễu qua hàng rào các bác lính, và trước mặt họ, em đã nói lớn:
-Gospa cần đến cháu, và cháu rất quan trọng đối với Gospa!
Về kế hoạch của Mẹ, Mẹ cũng cắt nghĩa cho chúng hiểu: Mẹ đến Mễ Du là để giải hòa và hoán cải toàn thể thế giới. Mẹ đến trước hết với tư cách là người Mẹ.
Có một câu chuyện Cha Jozo hay kể là… có một bà mẹ gia đình đến gặp cha (Cha Jozo là cha sở giáo xứ Mễ Du ngay từ thời đầu tiên Mẹ hiện ra). Bà ấy đến khóc lóc, lòng tan nát, vì bà có một đứa con xuất ngoại lao động ở bên Đức trong ngành xây cất; cậu vừa bị một tai nạn: ngã từ trên dàn giáo xuống gẫy xương nặng nề hầu sắp chết. Người nhà thấp thỏm từng giây phút chờ nghe báo tin cái chết của cậu. Bà hy vọng và cầu nguyện, cuối cùng thì được tin con bà đang hôn mê sắp lìa trần.
Nhưng bà cũng được tin là bà có thể đi thăm con lần cuối. Bà gom góp được một số tiền, thế là bà đến được bệnh viện… Ở đấy, trên giường bệnh, bà chỉ nhìn thấy có cái đống gì trăng trắng… Đó là đứa con bà bị bó bột, chỉ còn cái mặt thò ra ngoài. Trái tim người mẹ bồi hồi đau xót, bà tiến sát lại, với tất cả lòng âu yếm của người mẹ, dịu dàng yêu thương đặt bàn tay lên trán con, và… – thật khó ai tưởng tượng nổi… – đứa con bà, như thể ngoi lên khỏi cơn hấp hối, cậu thốt ra một tiếng: “Mẹ!”, rồi mở mắt, và liền sau đó lại rơi vào cõi hôn mê… Bà mẹ đã ở lại suốt ngày đêm bên cạnh đứa con, nhưng bà không thể làm gì cho con, bà chỉ còn biết yêu thương và cầu nguyện. Và lạ thay, khoảng ba tuần lễ sau, cậu ta đã tỉnh dậy, và giờ đây đã bình phục, hoàn toàn khoẻ mạnh và đã đi làm việc trở lại.
Kể chuyện này xong, cha Jozo thêm:
-Đó là điều Đức Maria đang làm cho thế giới. Đức Mẹ đến để cải tử hồi sinh nhân loại chúng ta ngày nay từ cơn hôn mê mà họ đã rơi vào – một cơn hôn mê đã làm chúng ta bại liệt, nó nhận chìm chúng ta trong ham mê tiền bạc, lạc thú, danh vọng… Người ta hoàn toàn tê liệt, chẳng nghĩ gì đến Thiên Chúa, đến linh hồn, đến cuộc sống đời đời… Họ liều mình đi vào cõi trầm luân muôn kiếp! Chúng ta nhận chìm lương tâm trong vật chất, bán rẻ linh hồn và thể xác cho tiền bạc, lạc thú, cho hận thù, bạo lực, chẳng cần biết đời mình sẽ đi về đâu, họ đã đánh mất cuộc đời… Thì đây, Đức Maria, Mẹ chúng ta, đau đớn đứt ruột đứt gan, Mẹ không thể chịu đựng cái tình trạng thê thảm của thế giới ngày nay, vì loài người là con cái Mẹ cơ mà!
Mẹ đã đến, Mẹ đã tỏ mình ra, Mẹ đến với cả thân xác của Mẹ – một thân thể mà chúng ta có thể sờ mó, xem thấy được, nghe được tiếng nói…, khả dĩ nắm lấy được. Đúng, Mẹ đã đến thật sự, tỏ tường, để chữa trị trái tim chúng ta. Mẹ đã lập một trường học, một loại trường học có cái gì đó gây bực bội cho nhiều người trong chúng ta, nhưng tôi vẫn phải nói điều ấy ra, vì đó là một từ ngữ đẹp nhất: đó là trường làm thánh. Ối chà chà! Sự thánh thiện ư? Nghe thế, Đức Mẹ đã khóc, đúng là Mẹ đã khóc. Mẹ bảo:
“Các con thân mến! Trong các con, có nhiều người hoảng hồn khi nghe tiếng làm thánh”.
Người ta sợ từ ngữ “làm thánh”, vì sao? Vì thiên hạ thường hình dung ra một cái gì hoàn toàn méo mó về sự thánh thiện. Và thế là người ta vội vàng quên khuấy nó đi…, để nó khỏi đến làm rầy rà chúng ta. Người ta sợ sự thánh thiện bởi vì… ôi thôi… cái này là để dành riêng cho những hạng người cao thượng, cho một hạng người nào đó từ lòng mẹ sinh ra đã được ghi dấu ấn, tỉ dụ như khi còn ẵm ngửa thì đã ăn chay, không bú sữa mẹ…
Điều tôi vừa nói với các bạn không do tôi bịa ra, mà tôi thực đã đọc được trong một cuốn sách. Nghĩa là những con người tiền định ấy đã ăn chay khi chưa đến tuổi, và đã làm những phép lạ phi thường, nói tóm toàn những người siêu quần bạt chúng, không ai bì kịp.
–“Ồ, còn tôi! Là kẻ vô dụng, cho nên cái đó không dành cho tôi. Tôi thuộc giống người khác, tôi là kẻ bình thường như bao người khác, tôi không thể làm ông thánh, bà thánh, bạn thấy chưa?”
Còn một lý do nữa khiến ta sợ hãi và khước từ sự thánh thiện: đó là sự đau khổ! Nào bao nhiêu là thử thách, là bi kịch, là tai họa, đến hấp hối nữa…, nào các dấu đinh, máu chảy, nào bao khắc khoải, những đêm tăm tối phải trải qua để thanh tẩy tâm hồn… Chắc chắn phải bỏ mình mỗi buổi sáng thức dậy, bỏ mình buổi trưa, bỏ mình hoài, cả khi đi ngủ. Rồi không biết Thiên Chúa còn tưởng tượng thêm những trò gì nữa đây để làm khổ tôi?… Thôi thôi! Tôi đầu hàng! Tôi còn yêu đời mà, còn thích sống vui vẻ…, vậy sự thánh thiện không dành cho tôi, hãy dành nó cho những ai thật rất rất can đảm và xuất chúng; còn tôi, tôi xin nói lại, tôi còn yêu đời lắm, thích thoải mái, thì không có phần trong vụ đó!
Còn điều này nữa, người ta nói:
“Thưa sơ, mình phải sống khiêm tốn, sống bé nhỏ, đừng có mơ tưởng các điều cao xa, to tát, vĩ đại… Sơ biết con đã từng bị tổn thương trong cuộc đời, con hèn lắm cũng đã đau khổ nhiều vì bao tội lỗi, con chẳng biết thế nào là cao thượng, là lớn lao… Thôi thì cứ nuôi những hy vọng cỏn con, cứ việc đi lễ ngày Chúa nhật, như vậy là Chúa cũng vui lòng rồi, con có làm gì xấu đâu chứ? Vâng, như thế có gì xấu xa chứ? Không, không bao giờ con mong được nâng lên bàn thờ hay ghi tên trong lịch các thánh. Con chẳng tìm chuyện xa vời làm chi!…”
Thế là thưa anh chị em, tất cả những cái đó khóa chặt cửa sự thánh thiện. Còn Đức Trinh Nữ, Mẹ đến chữa trị chúng ta khỏi những cái láo khoét đó! Vâng, tôi dám nói những luận điệu người ta nêu trên toàn là nói láo, láo toét! Những lời dối trá như trên đã từ bao đời thấm nhập tâm trí chúng ta, những con nhà có đạo, và đã được rỉ vào tai những người vô tín khác một cách còn ghê tởm hơn nữa, bởi chính tên TỔ SƯ SỰ LÁO KHOÉT. Nó có cả một âm mưu đặc biệt về cuộc đời chúng ta: tức là nó muốn làm chúng ta mất linh hồn và hủy diệt chúng ta. Nó vốn ghê tởm sự thánh thiện; vì thế, nó tìm cách chứng minh cho chúng ta thấy: “sự thánh thiện không dành cho ta”, nó đưa ra những lý lẽ vô cùng hay ho và hữu lý.
Tôi xin kể một câu chuyện để các bạn hiểu thêm điều đó. Ngày nọ, Mirjana đang ngóng chờ Đức Mẹ đến viếng thăm ở Sa-ra-jê-vô. Đến giờ hẹn chẳng thấy Đức Mẹ đâu, thay vào đó là một chàng trai xuất hiện, ăn mặc bảnh bao… và đầy vẻ quyến rũ, với một cặp mắt thật cuốn hút. Và anh chàng bảo:
-Này Mirjana, cô đừng dại gì đi theo Đức Mẹ, vì cô sẽ gặp phải toàn sự khốn khó…, cô sẽ khổ sở. Cô theo tôi đi, cô sẽ được hạnh phúc trong tình yêu…
Một chàng thanh niên đẹp trai mà nói với một thiếu nữ xinh đẹp như thế, đó không phải là chuyện đùa. Nhưng Mirjana không thích người ta nói xấu, chỉ trích Đức Mẹ. Thế là Mirjana lùi xa khỏi chàng ta và nói:
-Không!
Khi cô vừa nói tiếng “không”, thì Satan lập tức bỏ đi trong tiếng gào thét. Tội nghiệp Mirjana, cô như người mất hồn! May thay, ngay sau đó, Đức Mẹ hiện ra. Mẹ nói:
-Mirjana, con tha lỗi cho Mẹ vì đã cho phép xảy ra chuyện vừa rồi; nhưng Mẹ muốn cho con hiểu rằng: SATAN QUẢ CÓ THẬT VÀ NÓ CHỈ MUỐN TIÊU DIỆT CÁC CON.
Tôi xin nói thêm: không phải là chuyện ngẫu nhiên, nếu trong các điều láo khoét nó móc ở túi nó ra để đánh lừa, nó đã chọn cách thức vừa tả trên để đánh lừa Mirjana, bởi vì nó biết Mirjana đã hiểu ơn gọi của cô là nên thánh. Tên quỷ sứ muốn làm cho cô sợ hãi: nếu cô theo con đường ấy, tất sẽ chuốc lấy tai họa. Thế mà vẫn còn bao người trong chúng ta tin vào điều đó. Nhưng điều đó lại đi ngược với sự thật. Đức Mẹ giải thích cho ta: sự thánh thiện không phải như đã bày ra ở trên. Thật may mắn, vô cùng may mắn, nếu Thiên Chúa đúng như thế thì tôi sẽ không bao giờ kết thân với Người đâu! Tôi xin nói thẳng ra như vậy!
(Còn tiếp)
LM Hoàng Minh Tuấn, DCCT
|