MeMaria.org
Radio Giờ Của Mẹ - Giờ Bình An - Giờ Tin Yêu - Giờ Hy Vọng
(714) 265-1512. Email: Kim Hà
banner
Skip Navigation Links.
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Tài Liệu Về Đức Mẹ</span>Tài Liệu Về Đức Mẹ
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Đức Mẹ Việt Nam</span>Đức Mẹ Việt Nam
Lòng Thương Xót Chúa
Mục Bác Ái / Xin Giúp Đỡ Vn
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Tiểu Mục</span>Tiểu Mục
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Đề Mục Chính</span>Đề Mục Chính
Gallery
Expand <span onmouseover='TreeView_ToggleNode_Hover(this)' onmouseout='TreeView_ToggleNode_Out(this)'>Tác Giả Và Tác Phẩm</span>Tác Giả Và Tác Phẩm
Google Search
memaria www  

Local Search
PayPal - The safer, easier way to pay online!
top menu :: suy niệm
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
  
Đoàn Kết
Thứ Ba, Ngày 11 tháng 8-2009

ĐOÀN KẾT

Tranh thủ ít phút, mở sách, câu chuyện bó đũa, tôi đọc. Tôi hoà mình vào câu chuyện, vào tâm tình người cha đang thao thức, quan tâm, lo lắng cho các con. Tiếng chuông nhà thờ réo rắt, vang dội, dồn dập, thôi thúc tôi. Tôi bước nhanh ra nhà thờ. Một làn gió nhẹ từ đâu thổi đến, thoáng qua, làm dịu mát da thịt tôi. Làn gió ấy cũng cuốn theo những lá vàng úa, chúng nhè nhẹ theo chiều gió rơi xuống ao và sẽ thối nát đi. Nhưng kìa, một bè rau muống, chúng đan kết nhau chặt chẽ, những ngọn rau mơn mởn đầy sức sức sống, vươn dài như sẵn sàng đón nhận một tương lai tươi sáng nhưng cũng đầy thử thách gian nan. Những cánh lá bóng mượt, óng ánh rung rinh đón nhận những lá vàng rơi xuống một cách êm ái, nhẹ nhàng.

Nghĩ đến bản thân, sao mình giống những lá vàng kia thế, chỉ một làn gió nhẹ của đam mê, của tri thức, của khoa học… và của dục vọng thôi cũng làm cho mình bị cuốn trôi vào vòng xoáy cuộc đời. Dù những thú vui ấy có đem lại cho tôi đôi chút mát dịu làn da, một chút ấm áp của trái tim. Nhưng nó lại làm tôi tách ra khỏi tình thương Thiên Chúa, ra khỏi cộng đoàn tình huynh đệ, như chiếc đũa tách khỏi bó đũa. Tôi cảm thấy đơn côi, hiu quạnh như chẳng còn ai quan tâm đến mình nữa. Tôi phải vội nhìn lại, thì thấy mình thật diễm phúc, vì:

Tôi còn được gia đình, bà con thân thuộc đón nhận. Họ luôn lo lắng, yêu thương, và dành nhiều tình cảm đặc biệt, nhiều ưu ái. Ngay cả đứa út cũng hy sinh cho tôi những đồ trang sức mà nó quý nhất khi biết tôi thích. Họ đều có lòng thương cảm với tôi.

Tôi còn được các bạn đồng trang lứa, những người quen biết xa gần quan tâm, cầu nguyện và luôn cầu chúc tôi trở nên người như một bông hoa nhỏ cho mọi người có thể hưởng một chút hương nhuỵ của tình yêu thương phục vụ.

Tôi còn có các anh em đồng lý tưởng trong trường, trong lớp, trong tổ đón nhận, cảm thông, nâng đỡ như những cánh lá rau muống xanh tốt rung rinh đón - nâng tôi một cách êm ái nhẹ nhàng.

Tôi còn được Thiên Chúa đón nhận thể hiện qua sự lưu tâm dạy dỗ các vị đại diện Giáo hội hầu tôi trở thành mục tử tốt lành của Chúa.

Tôi còn có những người xung quanh là cộng đồng giáo hữu luôn đồng hành trong đời sống đức tin của mình.

Càng suy nghĩ, tôi càng hiểu Chúa hơn, tôi biết Chúa nhiều và, thấy Chúa thật cao vời xiết tả nhưng lại rất gần gũi trong đời sống tôi. Điều quan trọng, tôi có yêu Chúa thật chưa, có gặp được Ngài không ? VÂNG, TÔI ĐÃ GẶP CHÚA !

Gặp Chúa

 Thời gian trôi qua, năm này nối tiếp năm kia; tháng này tiếp đến tháng nọ; hôm nay qua đi, ngày mai lại tới, tôi đều có thời gian để sống với, để học với, để chơi với và làm với… nhưng tôi vẫn là tôi. Tôi lớn lên, lớn mãi với những đam mê tìm kiếm, thu góp cho mình có một đời sống khoẻ mạnh và khá giả hơn, nhân bản và tri thức hơn... Còn Chúa dần dần nhỏ lại. Tôi tìm tôi. Tôi mãi hoài tìm kiếm trong khắc khoải. Lòng tôi bồi hồi xao xuyến, đầy những toan tính, những chương trình. Tôi lao vào để thực hiện những dự tính đó như những mũi tên không đích tới, để bù đắp nỗi trống vắng trong cõi lòng sâu thẳm của mình.

Tôi vẫn hoài nghĩ suy như thế, và rồi, tôi bừng tỉnh lại. Mình lạc đường quá xa. Tôi liền đến quỳ trước thánh thể và thân thưa với Chúa: Chúa ơi, con phải làm gì đây ? Xin chỉ cho con vì Chúa biết con đang cần gì.

Từng phút giây trôi qua Chúa vẫn im lặng, im lặng và lặng im. Tôi chỉ thấy có một vị khách đến gõ cửa, tôi tỏ ra mình là người có trái tim vàng, sẵn sàng đón tiếp trò chuyện, trao đổi. Tôi hỏi nhiều, nói nhiều lắm nhưng… vị khách lặng thinh, chỉ chăm chú lắng nghe và nhìn tôi tha thiết.

Rồi lại có những vị khách khác cũng đến gõ cửa, tôi vẫn một cung cách ấy, mình phải là người có trái tim rộng mở, sẵn sàng đón tiếp phục vụ mọi người chứ. Chúng tôi nói chuyện huyên thuyên, tâm sự đủ điều và trời sắp tối, chúng tôi chia tay.

Quay lại, thật lạ lùng, vị khách ban đầu vẫn đang ngồi đó trong ưu tư buồn rầu. Vị khách liền hỏi xin nghỉ qua đêm. Tôi trả lời ngay: ngài thấy đó, nhà tôi hết chỗ rồi, cảm phiền ngài đi nhà khác cho; có nhiều vị khách thường trú đã lâu trong căn phòng này, làm sao tôi bảo họ nhường chỗ cho ngài được.

Vị khách buồn rầu đứng dậy, chậm chạp từng bước, từng bước ngài đi. Đến cửa, vị khách quay lại nhìn tôi, những giọt nước mắt ngài tuôn chảy trên gò má, ngài nói: "chẳng lẽ con không sắp xếp cho ta có được một chỗ nương thân trong hồn con sao …?". Tôi nhìn ngài và bừng tỉnh nhận ra rằng. Chúa đó.

Ôi, Chúa kiên trì chờ đợi và chỉ mong được nghe tôi nói và gọi đến tên Ngài, ước được tôi, thế nhưng tôi mải mê tiếp những vị khách không mời: sự chia trí lo ra, những xúi dục của ma quỷ, những đam mê thân xác qua những lời ngon ngọt của Xatan, nhưng lại thường trú trong con người, trong tâm hồn và trong tâm trí tôi. Tôi nhìn ngài:

Nơi ánh mắt, tôi nhận ra điều người muốn là: được ở trong tâm hồn tôi, cùng chia vui sẻ buồn, để chăm sóc, nâng đỡ, lo lắng cho tôi là điều Ngài cần thiết và cũng là điều Ngài muốn tôi thực hiện.

Qua ánh mắt, tôi thấy Người đang khẩn nài tha thiết như van xin tôi tình thương cùng với sự quan tâm.

Trong ánh mắt, tôi nhận được một lệnh truyền: hãy mau đuổi hết những khách kia đi, vì họ mà con phải lang thang tiều tuỵ, vì nó mà con phải đau khổ. Chỉ có Ta mới xoa dịu nỗi khắc khoải trong tâm hồn con.

Giọng nói Ngài thật truyền cảm, tôi như bị thôi miên vậy.

Giọng nói Ngài tha thiết, êm ái, dịu dàng và ngọt ngào…

Giọng nói Ngài nhè nhẹ rung động, ấm áp như hơi thở.

Giọng nói Ngài dạt dào toả lan như hương trầm.

Chúa ôm chặt tôi vào lòng, tôi nghe được nhịp đập trong trái tim Người, lòng tôi ấm áp, bừng cháy, rạo rực. Tôi được hoà tan vào vũ trụ tình yêu này.

Tôi chăm chú nhìn Ngài, Ngài đắm đuối nhìn tôi. Ánh mắt trong ánh mắt cùng một lời mời gọi: hãy can đảm dấn thân cho tình yêu, hãy cho Ta xin tất cả tâm trí, thân xác cùng tội lỗi con... Tôi liền thưa cùng Chúa: vâng, con sẽ cho Chúa tất cả những gì Chúa muốn, bất kỳ lúc nào.

Chúa xoa đầu, mỉm cười, hỏi: "con còn gì cho Ta nữa không?"

Tôi thưa: DẠ, CÒN.

Thanh Thanh

Print In trang | sendtofriend Email | back Trở về
  
Tin/Bài mới
Vội Vã Lên Đường Đến Miền Núi (8/13/2009)
Dự Tiệc Nước Trời (8/13/2009)
Món Quà Vô Giá Ngày 12 Tháng Tám (8/13/2009)
Nếu (8/12/2009)
Bức Tường Ô Nhục, Ngày 13 Tháng Tám (8/12/2009)
Tin/Bài cùng ngày
Còn Gì Nữa? (8/11/2009)
Cô Bạn Của Thánh Phanxicô Assisi, Ngày 11 Tháng Tám (8/11/2009)
Thinh Lặng, An Toàn (8/11/2009)
Cho Con Nói Lời Cám Ơn (8/11/2009)
Tin/Bài khác
Tài Sản Của Giáo Hội, Ngày 10 Tháng Tám (8/10/2009)
Mừng Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, Đgm Gb. Bùi Tuần, #4 (8/10/2009)
Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, Lm. Giuse Nguyễn Hưng Lợi Dcct (3) (8/10/2009)
Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, Lm Carolô Hbx (2) (8/10/2009)
Lễ Đức Mẹ Hồn Xác Lên Trời, L.m. Phêrô, Cmc (1) (8/10/2009)
MeMaria.org -- Từ 15/4/1999 lần truy cập -- Kim Hà [Valid RSS]
Copyright © 2011 www.memaria.org. All Rights Reserved. Powered by VNVN System Inc.
Best view with IE 7.0, Fire Fox, resolution 1024x768