Ðấng Cứu
Thế Ðang Có Mặt
Ngọc Nga sưu tầm
Ngày kia,
có một đan viện phụ Công giáo tìm đến
một vị tu sĩ Ấn Giáo tại chân núi Himalaya. Với tất cả ưu tư phiền muộn,
vị đan viện phụ trình bày về tình trạng bi
đát của tu viện do ông điều khiển.
Trước kia, tu viện này là một
trong những trung tâm Công giáo thu hút không biết bao nhiêu khách
hành hương. Nhà nguyện lúc nào cũng vang
lên tiếng ca hát của các tu sĩ và giáo dân đến
từ khắp nơi. Các căn phòng lúc nào cũng có
người ở...
Nay tu
viện gần như trở thành một ngôi chùa trống
vắng. Làn
sóng những người trẻ tìm đến tu viện
hầu như tắt lịm. Nhà
nguyện vắng kẻ ra người vào. Một
số nhỏ tu sĩ còn lại sống trong uể oải
buông thả... Vị viện phụ muốn hỏi nhà tu
sĩ Ấn Giáo: đâu là nguyên nhân đã đưa
đến tình trạng này? Phải chăng vì
một tội lỗi tày đình nào đó mà bàn tay Chúa đã
đè nặng trên cộng đoàn?
Sau khi nghe đức
viện phụ kể lể, vị tu sĩ Ấn Giáo
mới ôn tồn nói: "Cái tội đã và đang xảy
ra trong cộng đoàn: đó là tội vô tình". Vị tu
sĩ Ấn Giáo mới giải thích như sau: "Ðấng
Cứu Thế đã cải trang thành một người
giữa chư vị, nhưng chư vị đã vô tình
không nhận ra Ngài".
Nhận được
lời giải thích của vị tu sĩ Ấn Giáo,
đức viện phụ mới hối hả trở
về tu viện, trong lòng ông không khỏi miên man đặt
câu hỏi: "Ai là người được Ðấng
Cứu Thế đang mượn hình dáng để trở
lại với loài người?". Cả tu viện chỉ có tất cả không
đầy mười người. Ðấng
Cứu Thế không thể là chính ông, vì ông tự biết
mình là một con người tội lỗi yếu hèn.
Nhưng ông cũng biết rõ các tu sĩ khác trong tu viện:
có người nào toàn vẹn để Ðấng Cứu
Thế mượn lấy hình dáng? Thế nhưng, ông
vẫn tin theo lời của vị tu
sĩ Ấn Giáo để xác quyết rằng Ðấng
Cứu Thế đang cải trang thành một người
nào đó trong cộng đoàn...
Với niềm xác tín
ấy, ông quy tu tất cả các tu sĩ lại và loan báo
cho mọi người biết rằng Ðấng Cứu
Thế đang cải trang thành một người trong nhà.
Ðôi mắt của mỗi người mở to ra và ai
cũng bắt đầu dò xét từng người trong
nhà. Chỉ có điều chắc chắn là: bởi vì Ðấng
Cứu Thế đã cải trang, cho nên, không ai có thể
nhận ra Ngài được. Thành ra mỗi người
trong nhà đều có thể là Ðấng Cứu Thế...
Từ đó, ai ai cũng đối xử với nhau
như đối xử với chính Ðấng Cứu
Thế. Không mấy chốc, bầu khí yêu thương,
huynh đệ, sức sống và niềm vui đã trở
lại với tu viện. Sự thánh thiện
ấy không mấy chốc được đồn
thổi đi khắp nơi. Các tín
hữu từ khắp nơi trở lại tu viện
để tĩnh tâm và cầu nguyện. Nhiều
ngưởi trẻ cũng đến gõ cửa Nhà Dòng...
Nếu người
người, ai ai cũng nhìn nhau và đối xử với
nhau như đối xử với chính Chúa Giêsu, thì có
lẽ hận thù, chiến tranh sẽ không bao giờ có lý do
để tồn tại trên mặt đất này. Sự
vắng bóng của Thiên Chúa trong xã hội, hay đúng hơn
sự vô tình của con người để không nhận
ra Thiên Chúa trong cuộc sống: đó là đầu mối
của mọi thứ bất hòa, chiến tranh, xáo trộn
trong xã hội.
Chối bỏ Thiên Chúa
cũng có nghĩa là chối bỏ con người. Sự
băng hoại của những xã hội xây dựng trên
chủ thuyết vô thần là một bằng chứng hùng
hồn về hậu quả của sự chối bỏ
Thiên Chúa. Khi con người chối bỏ Thiên Chúa, con
người cũng trà đạp con người...
Con người là hình
ảnh cao quý của Thiên Chúa đến độ Ngài
đã trở thành con người và tự đồng hóa
với con người. Từ nay, con người chỉ có
thể nhận ra Ngài trong mỗi người anh em của
mình mà thôi. Thánh thiện hay tội lỗi, giàu sang hay nghèo
hèn, bạn hữu hay thù địch: mỗi một con
người đều là hình ảnh của Thiên Chúa và
chỉ có xuyên qua tình yêu đối với con người,
con người mới có thể đến với Thiên
Chúa...
- Ngọc Nga sưu tầm
|