Ngày
xửa ngày xưa có một vị vua treo giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một
bức tranh đẹp nhất về sự bình an. Nhiều họa sĩ đã cố công vẽ những bức
tranh tuyệt đẹp để trình lên vua. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh đó
nhưng chỉ thích có hai tấm và ông phải chọn lấy một.
Một
bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn
núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây
trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một
bức tranh bình an thật hoàn hảo.
Bức
tranh kia cũng có những ngọn núi nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm
chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp.
Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông
thật chẳng bình an chút nào.
Nhưng
khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc
lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ.
Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an
nhiên đậu trên tổ của mình..… Bình an thật sự!
Nhà
vua công bố: “Ta chấm bức tranh này! Sự bình an không có nghĩa là
một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình an có
nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên
tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của bình an”.
***
Sau
khi Đức Giêsu chịu chết, các tông đồ sợ người Do Thái lùng bắt, nên đã
trốn vào phòng, cửa đóng then cài.
Giữa
cơn phong ba bão táp, Đức Giêsu sống lại, hiện ra với các ông, như chim mẹ
an nhiên đậu trên tổ canh giữ bầy con, Người mang lại cho các ông sự bình
an đích thực: “Bình an cho anh em!”
Bình
an của Đấng Phục sinh không phải là thứ bình an không có sóng gió. Bình an
của Người là bình an trong tâm hồn. Bình an ấy không loại trừ phải đối đầu
với kẻ thù. Bình an ấy giúp ta đối diện với khổ đau và nỗi chết. Chính vì
thế mà sau khi trao bình an, Đức Giêsu đã cho các môn đệ “xem tay và cạnh
sườn” Người. Đó là bằng chứng của một cuộc chiến đấu đầy gian truân mà các
môn đệ sẽ phải đi tới.
“Như
Chúa Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai anh em”.
Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo: “Anh em hãy nhận lấy Thánh
Thần” (Ga 20,21-22). Nhận được bình an, lòng tràn ngập hân hoan, các
môn đệ không còn nhát sợ. Với sức mạnh của Thánh Thần các ngài mạnh dạn
tung cửa ra ngoài, hiên ngang rao giảng về Đức Giêsu, Đấng đã bị người ta
giết chết, nhưng Thiên Chúa đã cho Người sống lại. Người đang hiện diện
sống động giữa các ngài và đang hoạt động mãnh liệt trong các ngài.
Lễ
Hiện Xuống nhắc nhở người tín hữu về một Thánh Thần bình an đã hoạt động
trong lòng Giáo hội suốt 2000 năm qua. Người cũng đang hiện diện trong
những người đã lãnh nhận Bí tích Thêm Sức để sai họ đi làm chứng nhân cho
Tin Mừng.
Làm
chứng cho Tin Mừng là để Thánh Thần mở toang cánh cửa tâm hồn, không còn
nhát sợ nhưng can đảm chiến đấu với thử thách, khổ đau trong cuộc sống.
Làm
chứng cho Tin Mừng là để Thánh Thần dẫn dắt chúng ta đến với người nghèo
khổ, bất hạnh, để tận tình yêu thương và kính trọng họ cho xứng với phẩm
giá con người.
Làm
chứng cho Tin Mừng là để Thánh Thần là để Thánh Thần thúc đẩy chúng ta đến
với những người chưa nhận biết Chúa bằng đời sống dấn thân phục vụ trong
hân hoan.
Nếu
mỗi người tín hữu biết mềm mại để Thánh Thần canh tân đổi mới, nếu mỗi
chúng ta biết lắng nghe tiếng nói thầm lặng nhưng mạnh mẽ của Thánh Thần,
thì mọi người sẽ thấy những biến đổi kỳ diệu trên toàn thế giới
***
Lạy
Chúa Thánh Thần, xin Ngài hãy đến như ngọn gió mát, thổi vào cuộc đời
chúng con luồng sinh khí mới để cả trái đất này được thay da đổi thịt
trong cùng một Thánh Thần Tình Yêu. Amen!
Thiên
Phúc |