ĐỒNG
CẢM VỚI CHÚA
Chuyện kể
rằng khi quân Mông Cổ mở mang bờ cõi đến
vùng Ba Tư, họ bắt được một tu sĩ
công giáo. Quân Mông Cổ giải vị tu sĩ đến gặp
Thành Cát Tư Hãn. Thấy người
tù binh đeo một cây thánh giá trước ngực, vị
đại hãn hỏi về ý nghĩa của dấu hiệu
này. Thế là vị tu sĩ nhân cơ hội
ngàn vàng kể lại cuộc đời của Chúa Giêsu cho
cả triều đình Mông Cổ nghe. Vị đại hãn tỏ ra thích thú, cho đến
khi nghe đoạn thương khó.
Khi nghe
đến chuyện Chúa Giêsu bị phản bội, bị
bắt, bị đánh đòn, rồi bị đóng đinh,
càng lúc khuôn mặt của đại hãn càng lộ vẻ tức
giận.
Đến lúc vị tu sĩ nói: “Chúa Giêsu kêu lớn: Elôi,
Elôi lamma sabác thani” (Mc 15:34), Thành Cát Tư Hãn gầm lên:
“Rồi sao nữa?” Sau khi nghe chuyện Chúa Giêsu gục
đầu tắt thở, màn đền thờ xé làm
đôi, rồi viên đại đội trưởng tuyên
bố “Quả thật, người này là Con Thiên Chúa”
(Mc 15:38),
đại hãn trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Thế
Thượng đế của các ngươi đã làm
gì?” “Ngài có sai quân binh trên trời xuống tàn sát những
kẻ giết con của Ngài không?”
Khi thấy vị tu
sĩ lắc đầu, Thành Cát Tư Hãn khoát tay đuổi ông ra và không muốn nghe thêm nữa.
Đại hãn bình luận: “Một chủ tể mà không bảo
vệ được con của ngài, một quân
vương mà không trả thù cho con của ngài, thì có gì mà
đáng kính phục.” Và dĩ nhiên là Thành Cát Tư Hãn không theo đạo.
****************************
Tội nghiệp
vị đại hãn chưa có dịp nghe đoạn kết
câu chuyện, vì nếu đã được nghe, có lẽ
ông đã có một kết luận khác. Còn chúng ta, dĩ
nhiên là chúng ta biết hết câu chuyện thương khó của
Chúa Giêsu. Chúa chết trên thập giá để
chuộc tội cho nhân loại và ba ngày sau Ngài sẽ sống
lại. Nhưng chúng ta có thật sự
hiểu câu chuyện này không? Chúng ta có thực sự hồi
hộp theo dõi từng tình tiết một,
như vị đại hãn đã làm không?
Có lẽ vì
chúng ta nghe quá nhiều lần nên có khi đã không còn tâm tình
cùng đi với Chúa Giêsu trên con đường tử nạn. Có lẽ vì
chúng ta biết Chúa sẽ sống lại nên khó cảm nghiệm
được cảm giác của người nghe câu chuyện
lần đầu. Bi thương, hùng tráng, giận dữ,
chua xót, mất mát, đau buồn, v.v... Những
cảm giác đó mới chính là những gì chúng ta cần
được cảm nghiệm trong Tuần Thánh này.
Kể từ hôm nay, chúng ta được mời
cùng đi với Chúa Giêsu, với Mẹ của Ngài, từng
ngày một, từng bước một, vào trong câu chuyện
Thương Khó.
Cuộc Thương Khó
giúp tôi ý thức sự giới hạn của lý trí khi tôi
không có câu trả lời cho những vấn nạn của
cuộc đời: Tại sao tôi mất việc? Tại sao gia đình tôi đổ vỡ?
Tại sao con cái tôi hư hỏng? Tại
sao em tôi bị bạo bệnh? Tại
sao bạn tôi chết khi còn quá trẻ? Tại sao và tại sao? Đó
là những vấn nạn, đôi khi không có câu trả lời.
Nhìn lên Chúa, Chúa im lặng. Nhìn sang Phật,
Phật nhắm mắt. Hỏi những người
thông thái, họ lắc đầu: Không biết! Phải
chăng lúc đó tôi cũng kêu lên rằng: Lạy Chúa sao
Chúa bỏ con?
*********************************
Bạn thân mến,
Đau khổ
là một thực tế không thể chạy trốn trong kiếp
người. Tôi
chỉ có thể trực diện với nó khi tôi biết
Con Thiên Chúa cũng đã đi qua cái chung
cuộc tồi tàn nhất của kiếp người. Bị
bạn bè bán đứng, bị người thân chối bỏ.
Thân phận Ngài còn thua xa tên tội phạm
Barabba. Con Thiên Chúa đã chết một cách thầm
lặng trần truồng trên thập giá. Đứng dưới chân thập giá, có mấy
người nhỏ lệ? có
bao nhiêu người hả hê? Nếu Con Thiên Chúa, Đấng
vô tội mà còn bị người đời đối xử
thế đó, thì làm sao tôi là môn đệ Ngài có quyền
đòi hỏi cái gì khác hơn. Nếu
Thiên Chúa đã im lặng khi Con của Ngài bị giết,
thì làm sao tôi có quyền đòi hỏi Thiên Chúa phải lên tiếng
khi tôi gặp đau khổ.
Chúa Giêsu
đã mang lấy một số phận nghiệt ngã hơn
chúng ta nhiều lắm. Thế nên khi gặp đau khổ
hoạn nạn, tôi đừng vội trách Chúa sao lại gửi
cho con thập giá quá nặng nề. Không,
Thiên Chúa không phải là tác giả của hình phạt dã man
độc ác đó. Chính con người chúng ta
nghĩ ra những trò độc ác, những hình phạt dã
man để hại nhau, giết nhau. Và rồi chính con
ngưòi đóng đinh cả Con Thiên Chúa trên đó nữa.
Nhưng phần
Ngài, sao Ngài lại chấp nhận như thế? Phải
chăng khi chọn chén đắng của cuộc đời,
Chúa Giêsu muốn tỏ cho chúng ta thấy đau khổ và sự
chết không phải là tiếng nói sau cùng? Phải chăng Ngài muốn chia sẻ thân phận
mỏng dòn yếu hèn của chúng ta? Đúng
như lời thánh Phaolô tuyên bố: “Đức Giêsu Kitô vốn
dĩ là Thiên Chúa… nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc
lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống
như người trần thế. Người
lại còn hạ mình vâng lời cho đến nỗi bằng
lòng chịu chết trên cây thập tự” (Pl 2:6-8). Quả thế,
Con Thiên Chúa đã cúi mình xuống để nâng chúng ta lên với
Ngài. Dù chúng ta phải đi qua con đường
khổ giá, nhưng chúng ta tin rằng chúng ta không đi một
mình. Qua những người chung
quanh, Chúa Kitô ghé vai cùng vác thập giá cùng chia sẻ cuộc
đời với chúng ta.
Chủ Nhật
Lễ Lá hôm nay cũng còn gọi là Chủ Nhật
Thương Khó.
Đây là chủ nhật đặc biệt nhất
trong năm vì có đến hai bài Phúc âm được đọc.
Một bài Phúc âm về reo hò mừng vui của việc
đón rước Chúa Giêsu vào thành Giêrusalem… và sau đó là bài
Phúc âm về cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu, bắt
đầu từ âm muu nộp Chúa của Giuđa cho đến
lúc táng xác Chúa.
Hai bài Phúc
âm với hai tâm tình trái ngược. Dân chúng hôm trước thì
tung hô, mấy hôm sau thì đả đảo.
Các môn đệ hôm trước thì hãnh diện
đi với Thầy, vài hôm sau trốn chui trốn nhủi.
Các kinh sư và Biệt phái hôm trước thì
e dè, vài bữa sau thì hả hê. Tâm tình của con
người là thế đó. Và Chúa Giêsu biết
điều đó. Ngài chấp nhận
tất cả, chịu đựng tất cả, tha thứ
tất cả.
Thật dễ
dàng để suy tư về ý nghĩa của Tuần
Thương Khó, nhưng không thật dễ dàng để cảm
nghiệm được những đau đớn của
Tuần Thương Khó. Mời bạn cùng với tôi, chúng ta hãy để
những cảm giác đau đớn, giận dữ, khó chịu,
kinh sợ, v.v... nổi lên trong lòng chúng
ta. Những cảm xúc này thật cần thiết để
mỗi khi bị phản bội, bị bỏ rơi, bị
lăng mạ hay bị kết án, bị
trù dập hay bị sỉ nhục, bị chế diễu,
bị lột trần hay bị đóng đinh, chúng ta có thể
nhìn lên thập giá với một niềm an ủi.
Ước
gì mỗi người chúng ta bước vào Tuần Thương
Khó với tâm tình cuả Chúa Giêsu, để rồi khi chúng
ta cùng chết đi với Ngài, chúng ta cũng cùng sống lại
với Ngài.
Xin cầu chúc bạn một
Tuần Thánh được cử hành trong niềm tin và ân sủng của Đấng đã chịu
chết vì chúng ta. Amen.
Antôn-Phaolô
|