QuyỀn năng
Ralph Waldo Emerson chiếm vị trí
như là một trong những nhân vật văn học
vĩ đại của Mỹ vào thế kỷ 19. Vốn
là một học giả, một nhà văn tiểu luận
và một thi sĩ gây ảnh hưởng rộng rãi, ông trở
nên một trong những tiếng nói quan trọng nhất
trên quê hương ông. Ông là một kẻ thù ác liệt
của sự nô lệ và thối nát về mặt chính
trị. Một trong những bài tiểu luận của
mình, ông nói một điều gì đó rất phù hợp
dưới ánh sáng của bài Tin Mừng hôm nay:
“Tôi chỉ biết rằng mình
sống đến mức độ này mà thôi. Ngay khi chúng
ta biết rằng những lời nói của người
nào mang nặng hơi thở cuộc sống, thì ngay
tức khắc, tôi học hỏi được từ
bất cứ thuyết trình viên nào về lối sống
của họ. Một người nói từ bên trong,
hoặc từ kinh nghiệm, là sở hữu chủ
của sự kiện; người nào nói từ bên ngoài, thì
như một khán giả, hoặc như một người
mới làm quen với những sự kiện dựa trên
chứng cứ của một người thứ ba. Không
cần phải rao giảng cho tôi từ bên ngoài. tôi có
thể tự mình làm được điều đó”.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta
đọc được rằng lối giảng dạy
của Đức Giêsu đã “làm cho dân chúng sửng sốt,
bởi vì người giảng dạy như một
Đấng có thẩm quyền, chứ không như các kinh
sư”. Tại sao Đức Giêsu gây được tác
động như vậy trên các thính giả của
Người? Bởi vì theo lối nói của Emerson, thì
“Đức Giêsu luôn luôn nói từ bên trong, và theo một
mức độ vượt lên trên tất cả những
người khác. Nhưng đây là cách thức mà mọi người
nên luôn luôn áp dụng. Tất cả mọi người
đều không ngừng trông đợi sự xuất
hiện của một nhà giảng dạy giống như thế”.
Trong đời sống thiêng liêng,
lối nghe gián tiếp ít có giá trị. Ở đây,
người duy nhất nói với quyền năng, chính là
người đã sống với điều đang nói
đến. Không có quyền năng nào giống như quyền
năng của người đã sống điều mà
họ đang nói.
Ngay khi Đức Giêsu bắt
đầu giảng dạy, ngay tức khắc dân chúng
nhận ra rằng có một sự mới mẻ và trong
suốt trong lời giảng dạy của Người.
Mặc dù Người không có cùng một loại kiến thức
giống như các kinh sư vào thời đó. Nhưng theo
một cách thế nào đó, thì đây lại là một
lợi thế. Van Gogh nói “Về một phương
diện nào đó, thì tôi lại vui mừng vì mình không
được học vẽ”. Có nhiều cách học
hỏi hơn là từ trong sách vở. Trường đời
thật là vĩ đại.
Điều này đã gây
được ấn tượng nhiều nhất nơi
nơi các thính giả của Đức Giêsu chính là
quyền năng mà Người đã sử dụng khi
giảng dạy, mặc dù Người không hề giữ
một vị trí chính thức nào cả. Nhưng để
có khả năng nói bằng năng quyền, người
ta không cần phải giữ một vị trí chính thức
nào. Trên thực tế, đôi khi sự thật còn trái
ngược lại. Người giữ một
cương vị chính thức không sống theo con
người riêng của họ. Người đó bị
bắt buộc phải thúc ép theo đường lối
của đảng phái. Trong khi người không nắm giữ
một cương vị chính thức nào, thì có quyền
tự do để nói đúng điều cần phải
nói.
Trong thời của Đức Giêsu,
không có một kinh sư nào diễn tả được
theo ý riêng của mình. Ông ta luôn luôn phải mở lời bằng
cách nêu ra uy tín của mình. Ông ta dựa vào những lời
trích dẫn từ các thày thông luật vĩ đại trong
quá khứ, để hỗ trợ cho câu nói của mình.
Điều cuối cùng mà ông ta làm được, đó là
đưa ra một lời phê phán độc lập.
Đức Giêsu nói với tiếng
nói của riêng Người, với quyền năng của
bản thân Người. Người không hề biện
hộ cho tất cả mọi điều mà Người
nói, bằng cách trích dẫn Kinh Thánh, hoặc câu nói của một
vị thày thông luật khác. Điều đó sẽ chỉ
càng chứng tỏ rằng người đó thiếu
năng quyền mà thôi.
Về một khía cạnh, chúng ta
phải phân biệt giữa quyền năng và ảnh
hưởng, và về khía cạnh, phải phân biệt
giữa sức mạnh và sự kiểm soát. Một số
người có quyền năng vĩ đại nhất
về mặt luân lý, lại không hề có sức mạnh;
và có người gây ảnh hưởng nhất, lại không
cần phải kiểm soát những người mà họ
gây ảnh hưởng. Một người có thể có
tất cả quyền năng trên trần gian, lại vẫn
thất bại trong vai trò của một người
giảng dạy.
Có một số người có tính
ưu việt về mặt tinh thần, mà không thể
giải thích được. Điều này đem đến
cho họ năng quyền vĩ đại về mặt
luân lý. Họ có được năng quyền này, không
phải là do chức vụ mà họ nắm giữ,
nhưng là do ở chính con người của họ. Đây
là năng quyền vĩ đại nhất và cao cả
nhất vượt lên trên tất cả mọi sự.
Điều này bắt nguồn từ chính năng quyền
của Thiên Chúa. Nếu không có được năng
quyền này, thì người nắm giữ một chức
vụ chỉ là một người thừa hành, chỉ là
một người phát ngôn mà thôi.
Đức Giêsu đã có loại
quyền năng này, với một mức độ mà không
có bất cứ người nào khác đạt
được. Mỗi người Kitô hữu, bất
kể người đó nắm giữ một chức
vụ gì, đều có thể và nên có loại quyền
năng này – loại quyền năng xuất phát từ
việc sống theo tính cách của một con người
chính trực trong suốt.
|