Bài 26: Sự Mầu Nhiệm Của Nước Phép Và Áo Đức Bà
§ Kim Hà
Lời nói đầu: Đây là câu chuyện thật xẩy ra cho ba của một người bạn thân của chúng tôi. Cụ ông đã qua đời từ 2 năm nay.
Cụ Hoàng ở nhà một mình trong khi con cháu đi làm và đi học cả. Từ khi dọn về ở với cô con gái tại vùng ngoại ô này, ngày nào cụ cũng thấy có nhiều người ăn mặc theo kiểu nhà quê miền Bắc Việt Nam, họ đội khăn mỏ quạ và cứ đi ra, đi vào phòng của cụ như đi chợ. Họ nói cười và đôi khi đòi ăn. Họ bầy đồ ăn ra nấu nướng trong phòng cụ. Cũng có lần cụ thấy có người mặc áo đỏ bay qua người cụ và bay ra khỏi phòng qua ngõ cửa sổ.
Cụ rất sợ hãi và đòi về ở với người con khác để khỏi bị ma quỷ quấy phá. Tuy nhiên vì nhà ai cũng chật chội, riêng chỉ có nhà người con gái này là rộng rãi nên cụ cứ phải ở với con gái. Cụ rất lo buồn và hay than thở với các con về tình trạng đáng sợ ấy.
Một hôm, ma qủy đến và xúi giục cụ hãy nhẩy lầu tự tử đi. Thế là cụ nhẩy lầu tự tử thật. Cụ bị gẫy nhiều xương suờn, xương đùi và xương chậu. Các con của cụ phải đưa cụ đi điều trị ở các nhà thương trong một thời gian dài. Cuối cùng, cụ được đưa về nằm ở một viện dưỡng lão, gần khu Little Sàigòn.
Một ngày kia, cô Minh, con gái cụ rủ tôi đi thăm ba của cô. Lên xe là chúng tôi bắt đầu đọc kinh Mân Côi và kinh Lòng Thương xót để cầu nguyện cho cụ. Khi bước vào phòng cụ, chúng tôi lập tức rẩy nước phép. Cụ rất tỉnh táo khi nắm tay con gái và cụ nói:
”Con ơi, lúc nãy ma quỷ đứng đầy cả phòng của ba. Vậy mà khi rắc nước phép xong là tụi nó chạy hết, nhưng bây giờ vẫn còn có 1 thằng tướng quỷ đang đứng góc kia kìa.”
Vừa nói cụ vừa chỉ tay vào một góc phòng. Thế là tôi rắc nước phép vào góc phòng là nơi mà cụ chỉ, rồi cô Minh lật đật mặc Áo Đức Bà mầu nâu cho ba của cô. Xong, cụ cười vui và nói:
“Bây giờ thì tướng quỷ ấy biến mất rồi!”
Chúng tôi lại tiếp tục đọc kinh Mân Côi và cụ cùng đọc chung với chúng tôi. Sau hôm đó, cụ cho biết là hôm nào có rẩy nước phép là hôm ấy cụ ngủ ngon. Tuy nhiên, tình trạng sức khỏe của cụ ngày càng yếu kém.
Một hôm cô Minh rủ một bà trong nhóm cầu nguyện của chúng tôi rước tượng Đức Mẹ La Vang đến phòng bịnh của cụ. Lúc đó, cụ Hoàng đã bị mê man nhiều ngày và trong tình trạng hôn mê, nhưng khi nghe tiếng kinh, cụ liền bừng tỉnh lại, cố gắng ngoái đầu về phía có tiếng kinh và có tượng Đức Mẹ La Vang và miệng cụ lẩm bẩm, có lẽ là đọc kinh theo. Sự kiện cụ mở mắt và đọc kinh theo là một chuyện lạ sau nhiều ngày mê man.
Khi cụ hấp hối, các con của cụ và vợ chồng chúng tôi đều quây quần bên cụ. Và cụ ra đi trong tiếng kinh Mân côi của con cháu và người quen.
Sau khi chết, cụ trở về với ba nguời con. Người con út của cụ nói rằng cô ta thấy ba cô về nằm bên cạnh cô. Cô hỏi cụ:
”Ba ơi, ba đã gặp me chưa?”
Cụ đáp:
“Cửa có nhiều khóa qúa, ba không thể ra đuợc!”
Cô con gái út đưa tay rờ ba thì thấy bàn tay của cụ khô cứng. Người con khác thì thấy bóng cụ về ban đêm, ở nhà cô ta. Người con thứ ba thì nghe tiếng gõ cửa nhưng không nghe tiếng cụ nói.
Nước phép rất hiệu nghiệm, chúng ta cần có nước phép trong nhà. Áo Đức Bà mầu nâu là bảo chứng sự cứu rỗi mà Đức Mẹ hứa ban cho nhân loại. Đức Cố Giáo Hoàng Gioan Phaolo II luôn đeo Áo Đức Bà, cho dù sau khi ngài bị ám sát hụt, ngài cũng không cho phép các bác sĩ và y tá cởi Áo Đức Bà ra khỏi cổ của ngài. Mẹ Maria hứa với thánh Simon Stock rằng:
“Ai đeo Áo Đức Bà thì sẽ không thấy lửa Hỏa ngục.”
Sau đó, Mẹ còn hứa với Đức Giáo Hoàng Gioan thứ 22 rằng:
“Ai đeo Áo Đức Bà thì khi chết, Mẽ sẽ vào Luyện ngục đón người ấy lên Thiên Đàng vào ngày thứ bẩy đầu tiên sau khi người ấy chết.”
Dĩ nhiên chúng ta còn cần phải đọc kinh Áo Đức Bà và luôn giữ mình trong sạch. Ave Maria!
Kim Hà, 3/3/2006 (Thứ sáu đầu tháng)
|