VietCatholic News (Thứ Năm 13/11/2008)
Chúa Muốn Con Làm Chi?
"Sau một thời gian lâu dài, ông chủ các đầy tớ ấy trở về và đòi họ tính sổ. Vậy người lãnh năm nén bạc đến, mang theo năm nén khác mà nói rằng: 'Thưa ông, ông trao cho tôi năm nén bạc, đây tôi làm lợi được năm nén khác'. Ông chủ bảo người ấy rằng: 'Hỡi đầy tớ tốt lành và trung tín, vì ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ta sẽ đặt ngươi làm những việc lớn, ngươi hãy vào hưởng sự vui mừng của chủ ngươi'. Người đã lãnh hai nén bạc cũng đến và nói: 'Thưa ông, ông đã trao cho tôi hai nén bạc; đây tôi đã làm lợi được hai nén khác'. Ông chủ bảo người ấy rằng: 'Hỡi đầy tớ tốt lành và trung tín, vì ngươi đã trung tín trong việc nhỏ, ta sẽ đặt ngươi làm những việc lớn, ngươi hãy vào hưởng sự vui mừng của chủ ngươi'. (Mt 25, 14-30).
Trước đây khi tôi đọc Phúc Âm cùng bài đọc trên tôi đã thật tình không hiểu là tại sao người chủ lại chia tiền không đồng đều như thế cho các đầy tớ của ông như vậy!? Người thì được 5 nén bạc, người thì 2 nén, người thì chỉ được có mỗi 1 nén bạc. Rồi thì người lãnh được 5 nén bạc đã ăn nên làm ra được thêm 5 nén bạc nữa! Người được 2 nén bạc cũng không thua gì với người được 5 nén bạc, và cả hai đều được người chủ khen thưởng. Còn người được chủ trao cho 1 nén bạc, biết chủ của mình là người keo kiệt nên đem chôn dấu nén bạc đợi khi chủ về thì trả lại cho ông, và bị ông chủ trách mắng, bảo các đầy tớ khác ném hắn ra ngoài vì là thứ đầy tớ vô dụng.
Nhưng hôm nay tôi đã hiểu ý của Chúa tôi khi dậy chúng ta bài học trên như thế nào! Bởi chúng ta đây, tất cả Chúa sinh ra mỗi người mỗi khác. Mỗi người Chúa ban cho một khả năng riêng biệt, không ai giống ai, và tôi thiết nghĩ đó lại là điều hay khi Thiên Chúa tác tạo chúng ta nên như thế! Để tất cả được hòa hợp cùng với nhau, tạo thành một đại gia đình, mà mỗi người một công việc, một bổn phận, và một trách nhiệm khác nhau, để bổ túc cho nhau, và như vậy chúng ta mới cảm thấy rằng tất cả chúng ta ai cũng phải cần đến nhau, và không ai có thể đứng một mình được cả!? Mỗi người có một phần hành khác nhau. Mỗi người đều có một chức vụ khác nhau. Mỗi người có một cái nhìn khác nhau. Mục đích là để có thể thảo luận, chia sẻ, thông cảm, hiểu nhau hơn, tương trợ nhau một cách tích cực hơn, để trong một đại gia đình có tôn ti trật tự, có trên có dưới, có lớn có nhỏ, có luật có lệ rõ ràng, để nghiêm chỉnh thi hành, không nổi loạn, không chống đối, không thưa gởi, không nhức cái đầu? Nếu có thì hy vọng đấy chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể?
Anh chị em thử tưởng tượng xem, nếu Chúa ban cho tất cả thế giới ai trong chúng ta cũng giỏi xuất chúng, tất cả đều là Đức Giáo Hoàng, hay bác sĩ, phi hành gia, luật sư, dược sĩ, kỹ sư, thương gia,. ... thì ai sẽ là y tá, ai sẽ là bệnh nhân, ai sẽ là phu quét rác, ai sẽ là ca sĩ, ai sẽ là bồi bàn, và. ...? Nếu thế chắc hẳn Chúa chẳng tạo dựng nên chúng ta làm con người nữa mà làm gì!? Sao Chúa lại không tạo nên chúng ta là những con người máy tất cả đều có (function) những bộ phận giống nhau, để Chúa khỏi phải nhức đầu vì chúng ta, và có phải Thiên Chúa Cha cũng cảm thấy rất khoẻ, Ngài không cần phải cho con một của Ngài là Đức Chúa Giêsu xuống trần, sống nghèo, giảng Tin Mừng, và chết trên Thập Giá vì loài người chúng ta làm gì!?? Ngài cũng chẳng cần phải làm ra 10 điều răn để con người giữ và tuân theo làm chi, bởi người máy cái nào hư thì Ngài vứt vào sọt rác và biến cái khác thay thế ngay, thưa có đúng không?
Rồi thì sao Thiên Chúa lại cho chúng ta có giai cấp trong xã hội mà làm gì? Sao Chúa lại không cho tất cả được giầu có giống nhau hết? Hay trung lưu? Hay nghèo khổ hết? Để không ai phân bì ai!? Để không ai tranh dành ai!? Để không ai đem gây chiến, chém giết lẫn nhau!? Mục đích của sự sai biệt trong giai cấp xã hội quá chênh lệch mà chúng ta thấy hằng ngày là ý của Chúa muốn chúng ta làm gì? Ai sẽ biết được ý Chúa muốn? Có phải đó là lý do mà Chúa ban phát cho mỗi người chúng ta nén bạc khác nhau hay không? Bởi có phải Chúa ban cho ai nhiều thì Chúa sẽ đòi hỏi người ấy nhiều? Và Chúa ban cho ai ít thì Chúa sẽ đòi hỏi kẻ ấy ít? Và người mà Chúa ban cho 1 nén bạc theo tôi hiểu là những người có cuộc đời hay cuộc sống bất hạnh trong đời, thay vì khả năng Chúa ban cho đặc biệt ở điểm nào đó, nhưng thay vì họ dùng khả năng Chúa ban cho để làm cho nên tốt đẹp và chấp nhận với cuộc sống của mình một cách vui vẻ, thì họ lại kêu ca, than thân trách phận, rồi lại than phiền và trách cứ cả Chúa nữa, là tại sao Chúa lại cho họ có mặt trên cõi đời này làm gì!? Mà họ lại quên hẳn đi cái cùng đích và ý Chúa muốn trên người đó! Có những con người khuyết tật mà tôi được chứng kiến họ sống rất là mạnh mẽ, hạnh phúc, và luôn vui vẻ. Nhìn cuộc đời của những con người này, tôi thấy mình thật nhỏ bé, và rất hèn. Đụng một chút thì kêu la như người ăn mày đổ ruột. Vâng cuộc sống của những con người này, quả thật họ phi thường, và tràn đầy tình yêu Thiên Chúa trong họ.
Chúa biết chúng ta làm được những gì nên Chúa đã ban cho chúng ta chừng ấy! Ăn thua chúng ta phải biết khai phá và làm tất cả trong tâm tình yêu mến, và dùng hết khả năng Chúa ban, để làm lời cho Chúa. Quả thật trên đời chúng ta cũng rất cần nhìn thấy những tấm gương tốt để chúng ta noi theo, như các Thánh Tử vì Đạo, như các Thánh Nam Nữ cũng có một cuộc đời quá khứ tội lỗi như chúng ta vậy! Như những con người ngoài đời cũng tầm thường cũng nghèo khổ như chúng ta, nhưng cuộc sống hiền lành bác ái thánh thiện của họ cũng đã cảm và làm cho chúng ta mến mộ nhiều lắm!
Ước mong sao, những nén bạc Chúa ban cho chúng ta, được dùng vào những việc hữu ích, không phung phí, không ươn lười, không vô dụng, không làm gương mù gương xấu cho anh chị em mình, để mai sau khi được Chúa tính sổ, chúng ta sẽ không sợ hãi như người đầy tớ vô dụng kia, mà được Thiên Chúa khen thưởng, ban cho cuộc sống hạnh phúc, vĩnh cữu muôn đời trên Nước Hằng Sống, Amen.
Tuyết Mai
|