II. SAU CÁC LẦN HIỆN RA
CẦU NGUYỆN VÀ HY SINH TẠI HANG CABECO
Cô con đã mệt mỏi lắm, vì người ta liên tiếp đến tìm con cái cô. Để làm vui lòng những người đến hỏi han chúng, cô trao việc trông coi đàn chiên cho người con khác là Gioan (15). Quyết định này gây đau khổ cho Giaxinta lắm, vì hai lý do: Thứ nhất vì em phải nói chuyện với những người đến tìm em, thứ hai vì em không thể ở gần con cả ngày. Tuy nhiên, em phải bỏ mình. Để trốn những người không muốn tiếp, em và Phanxicô phải đi ẩn trong hang đá (16) trên sườn đồi đối diện với ấp chúng con. Trên đỉnh đồi có cái cối xay gió. Nằm về triền hướng đông, nơi ẩn náu này chắc chắn đến nỗi các em cảm tưởng rằng, các em được che chở khỏi cả mưa lẫn nắng, nhất nữa, nó còn có các cây dẻ và oliu che mát. Ở đây, Giaxinta đã dâng lên Chúa biết bao nhiêu lời cầu nguyện và hy sinh.
Khắp triền đồi mọc lên không biết bao nhiêu loại hoa khác nhau. Có một loại lay ơn Giaxinta thích lắm. Chiều nào em cũng chờ con về ngang qua, cầm bó lay ơn em hái cho con, và vài thứ hoa khác khi em không tìm được lay ơn. Thật vui cho em khi em bẻ ra từng cánh ném trên đầu con.
Hồi đó má con hài lòng, vì mỗi ngày má con chỉ định cho con chăn chiên ở đồng nào, như thế má con biết được con đang ở đâu khi má con cần gọi con. Khi chăn ở đồng cỏ gần, con nói cho hai bạn nhỏ biết, chúng vội vã tìm đến với con.
Giaxinta chạy không ngừng cho tới khi tìm được con mới thôi. Rồi mệt đừ, em ngồi xuống, tiếp tục gọi cho tới khi con trả lời và chạy đến gặp em.
NHỮNG CÂU HỎI RẮC RỐI.
Cuối cùng, má con mệt vì chị con phải mất giờ đi gọi con và ở lại chăn chiên thay con, má con đã quyết định bán cả đàn chiên. Má con nói truyện với cô con và cả hai đồng ý gửi chúng con vào trường học. Vào giờ chơi, Giaxinta thích đi viếng Mình Thánh.
Em phàn nàn:" Hình như họ đoán được. Rồi chúng ta chẳng còn được ở trong nhà thờ mà phải ra ngoài với những đám đông đến phỏng vấn chúng ta. Em muốn ở một mình với Chúa Giêsu ẩn mình để thưa chuyện với Ngài, nhưng họ không để mặc chúng ta."
Thật vậy, đám đông những người chất phác chẳng để chúng con ở yên. Rất chân thành, họ nói với chúng con mọi điều về những nhu cầu và những khốn khó họ gặp phải. Giaxinta tỏ ra rất thông cảm, nhất là khi liên quan đến tội nhân, em nói:
"Chúng ta phải cầu nguyện và dâng hy sinh lên Chúa để họ được ăn năn trở lại, khỏi sa hỏa ngục. Ôi tội nhân đáng thương!".
Nối tiếp truyện trên, con muốn kể lại đây rằng, Giaxinta tìm cách trốn tránh dân chúng muốn đến gặp em làm sao. Một hôm, chúng con đang trên đường đến Fatima (17), gần rẽ vào đường chính thì một đám đông các ông bà bước ra khỏi xe. Chúng con biết chắc họ đến tìm gặp chúng con. Không thể trốn tránh được, vì họ đã thấy chúng con. Chúng con cứ tiếp tục đi, hy vọng đi qua mà không ai nhận ra chúng con. Khi tới gần, vài bà hỏi chúng con có biết mấy trẻ chăn chiên mà Đức Bà đã hiện ra với chúng không? Chúng con thưa là biết.
- Các em có biết chúng ở đâu không?
Chúng con chỉ cho họ hướng đi chính xác rồi chạy đi ẩn trong cánh đồng giữa những cây mâm xôi. Giaxinta rất vui với chiến thuật nho nhỏ đó, em giải thích:" Chúng ta luôn luôn phải làm như vậy khi họ không biết chúng ta."
CHA CRUZ THÁNH THIỆN
Một hôm, cha Cruz (18) từ Lisbon đến, tới lượt ngài chất vấn chúng con. Khi hỏi xong, ngài bảo chúng con chỉ cho ngài nơi Đức Bà đã hiện ra với chúng con. Trên đường, chúng con đi cạnh vị linh mục đáng kính này, đang cỡi con lừa nhỏ quá đến nỗi chân ngài chạm đất. Khi đó, ngài dạy chúng con một loạt những lời nguyện tắt, có hai lời Giaxinta thích lắm và nhớ lấy cho mình, em không ngừng lặp đi lặp lại:" Ôi Chúa Giêsu, con mến Chúa, xin Trái Tim dịu dàng Đức Mẹ nên phần rỗi cho con."
Một hôm trong kỳ em nằm bệnh, em bảo con:"Em rất thích thưa với Chúa Giêsu rằng em yêu mến Người. Nhiều lần khi em thưa với Người như vậy, em cảm thấy lửa cháy trong em, nhưng không đốt em."
Lần khác em nói:" Em yêu mến Chúa và Đức Mẹ lắm lắm đến nỗi em không hề biết mệt khi em thưa các Ngài rằng em yêu mến các Ngài."
ƠN PHÚC QUA GIAXINTA
Có một phụ nữ láng giềng chúng con, mỗi khi gặp chúng con là bà chửi. Một hôm chúng con gặp bà khi bà vừa rời tửu quán. Vì uống mà bà ra tệ hơn. Chửi không chưa thoả, bà còn đi xa hơn thế nữa. Khi bà thôi chửi, Giaxinta nói với con:"Chúng ta phải cầu xin Đức Mẹ và dâng hy sinh cho bà này ăn năn trở lại. Bà nói nhiều điều tội lỗi mà nếu không xưng tội, bà sẽ phải sa Hỏa ngục."
Ít ngày sau, khi chúng con đi ngang qua cửa nhà bà, đột nhiên Giaxinta đứng lại, quay vào, em nói:
- Này, có phải ngày mai chúng ta sẽ được thấy Đức Bà không?
- Đúng rồi.
- Vậy chúng ta đừng chơi nữa, chúng ta hãy dâng hy sinh cầu cho kẻ có tội ăn năn trở lại.
Không nghĩ rằng vài người có thể theo dõi em, em giơ đôi tay và ngước mắt lên trời, và dâng lời cầu nguyện. Trong khi đó, người đàn bà ấy nhìn ra qua kẽ cửa từ nhà bà. Sau đó, Bà nói với má con rằng điều Giaxinta đã làm, gây ấn tượng mạnh mẽ nơi bà, đến nỗi bà không cần chứng cớ nào khác cũng tin thật về việc Đức Mẹ hiện ra. Từ đó, không những bà không chửi thề nữa mà còn luôn xin chúng con cầu xin Đức Mẹ để bà được ơn tha thứ tội lỗi.
Lại nữa, một hôm, một bà đáng thương đau đớn vì bệnh tật trầm trọng. Khóc lóc, bà ta quì xuống trước Giaxinta nài xin em cầu cùng Đức Mẹ cho bà ta được khỏi. Giaxinta khổ sở khi thấy người đàn bà quì gối trước mặt mình như vậy, em run run cầm tay nâng bà đứng lên, nhưng thấy không đủ sức lôi bà đứng lên, em vội qùi xuống đọc ba kinh Kính mừng với bà ta. Rồi em xin bà đứng lên, và quả quyết Đức Bà sẽ chữa bệnh cho bà ta. Sau đó, hàng ngày, em tiếp tục cầu nguyện cho bà ta cho tới khi bà trở lại cảm tạ Đức Mẹ đã chữa bà khỏi bệnh.
Một dịp khác, có người lính khóc lóc như con nít, anh ta được lệnh ra chiến trường, dù vợ anh đang nằm bệnh trên giường và ba đứa con còn nhỏ dại. Anh cầu xin rằng, hoặc vợ anh được khỏi bệnh, hoặc lệnh ra trận được thu hồi. Giaxinta xin anh đọc kinh Mân côi với em rồi nói với anh ta:
- Đừng khóc nữa, Đức Bà rất nhân lành chắc chắn sẽ ban ơn như anh đang xin.
Từ đó, em không quên người lính. Vào cuối mỗi tràng kinh, em thường đọc thêm một kinh kính mừng cho anh ta. Vài tháng sau, anh ta trở lại với vợ và ba con nhỏ, tạ ơn Đức Mẹ vì hai ơn anh đã được. Vì bị sốt rét chiều hôm khởi hành, anh đã được thoát quân vụ, còn vợ anh thì được khỏi bệnh nhờ ơn lạ của Đức Mẹ.
GIA TĂNG HY SINH
Một hôm, chúng con được báo rằng, có linh mục đến thăm chúng con. Ngài rất thánh thiện và có thể nói những điều kín ẩn trong lòng người ta. Như thế có nghĩa là ngài sẽ khám phá ra chúng con nói thật hay nói dối. Đầy vui mừng, Giaxinta kêu lên:
- Khi nào cha đến, nếu có thể nói cách thành thực, ngài sẽ biết chúng ta nói thật.
Một hôm chúng con đang chơi ở ngoài giếng như con đã thưa ở trên. Gần đấy có một cụm nho của má em Giaxinta, bà cắt một chùm cho chúng con ăn, nhưng Giaxinta đã nghĩ ngay tới các tội nhân:
- Em nói: Chúng con không ăn, chúng con dâng hy sinh cho các tội nhân.
Rồi em chạy đem đi cho các trẻ khác đang chơi trên đường. Trở về với vẻ mặt rạng rỡ niềm vui, vì em đã tìm thấy các trẻ em nghèo và cho chúng chùm nho.
Lần khác, cô con gọi chúng con tới ăn quả vả cô vừa mới đưa về, coi thực là ngon lành. Giaxinta ngồi xuống bên cạnh thúng rất vui thích và nhặt lên quả đầu tiên. Khi sắp ăn vả, em chợt nhớ ra điều gì, vội nói:
- Đúng rồi, hôm nay chưa làm một hy sinh nào cho các tội nhân, chúng ta phải làm hy sinh này đi." Em bỏ trái vả vào thúng và đọc lời dâng hiến. Chúng con cũng vậy, chúng con bỏ vả lại để cầu cho các tội nhân ăn năn trở lại. Giaxinta làm các hy sinh như vậy hoài hoài, nhưng con không nói nữa kẻo không kể hết.
|