Thomas Moore là một quan chức rất quyền thế duới triều vua Henry VIII. Nhà vua muốn Tòa Thánh hủy bỏ cuộc hôn nhân chính thức trước đó để tái hôn với Anna Bolen.
Henry vô cùng tức giận khi Toà Thánh đã từ chối lời yêu cầu bất chính kia và đơn phương ly khai khỏi Giáo Hội Công Giáo đồng thời thành lập giáo hội Anh giáo rồi tự ý hủy bỏ cuộc hôn nhân trước để tái kết hôn theo ý riêng mình.
Ngoài việc tự phong mình là giáo chủ Anh giáo, Henry còn cuỡng bách các quan chức đạo đời phải ký tên gia nhập vào giáo hội mới ly khai và công nhận quyền tái hôn của mình.
Nhiều người phản đối, nhưng sợ vạ vào thân, nên đành đặt bút ký. Nhưng chỉ trừ một người…
Là một quan chức cao cấp đầy quyền thế, Thomas Moore đã có thể ký tên vào văn kiện kia để tiếp tục hưởng sống bổng lộc sống một đời vinh hoa phú quý. Nhưng biết mình không thể làm tôi hai chủ; biết mình không thể trung thành với vị vua không trung thành với Vua của muôn vua, Thomas đã khẳng khái tuyên bố: “Thà là chết trong sự quan phòng của Thiên Chúa hơn là sống theo điều bất chính phản nghịch này.”
Thomas liền bị tống giam vào ngục tối. Và điều gì phải đến đã đến: ngày 06/07/1525, trước phút giây xử trảm, vị quan cương trực liêm chính kia đã cầu xin cho vị vua bất chính biết thống hối quay về.
Trận chiến giữa Thiên Chúa và Cêsarê, giữa thiện và ác, giữa nô lệ và tự do, giữa tốt và xấu, giữa ánh sáng và bóng tối đã, đang và sẽ không bao giờ chấm dứt cho đến ngày tận thế cáo chung. Còn sống là còn tranh đấu. Còn sống là còn tin. Vào Đấng là Đường. Là Sự Thật. Và Sự Sống. Và vào chính chúng ta. Marcel Proust đã viết rằng “cuộc lữ hành khám phá thật sự không phải là nhìn những cảnh tượng mới nhưng là nhìn bằng đôi mắt mới .” Đôi mắt mới để trả về cho Thiên Chúa nhũng gì thuộc về Nguời. Bây giờ và cho đến lúc muôn đời xuôi tay nhắm mắt…
|