Tổng Lãnh Thiên Thần Micae và Câu Chuyện của Michael
§ Anthony Lê
Nhân ngày lễ (29/9) trọng kính các Tổng Lãnh Thiên Thần Micae, Gabriel và Rafael, xin dịch lại một câu chuyện có thật dưới đây để các bạn tham khảo. Lưu ý: "Michael" là chữ viết trong tiếng Anh, còn trong tiếng Việt, chúng ta viết là: "Micae".
Chuyện xảy ra trong chiến tranh, và đây là một câu chuyện có thật, vốn hằng năm vào mùa Giáng Sinh, câu chuyện này vẫn thường được đọc lên trên đài truyền thanh ở các tiểu bang thuộc về phía Tây Hoa Kỳ, cũng như được các vị Linh Mục Tuyên Úy đọc lên cho tất cả các binh sĩ tham chiến nghe. Câu chuyện có thật được kể lại bởi một người Lính Thủy Quân Lục Chiến trẻ tuổi tham gia vào cuốc chiến Triều Tiên vào năm 1950 trong Lá Thư mà Anh viết để gởi về cho người Mẹ của mình.. ..
Mẹ Kính Yêu,
Con không dám viết lá thư này cho bất kỳ ai, ngoại trừ Mẹ vì rằng sẽ không có ai tin con cả, ngoài Mẹ. Dẫu rằng Mẹ sẽ có lúc cảm thấy thật khó tin, thế nhưng con bắt buộc phải kể ra câu chuyện này cho một ai đó.
Điều đầu tiên chính là con hiện đang nằm viện. Mẹ đừng lo lắng gì cả nhé, nhớ nghe Mẹ, Mẹ đừng lo lắng gì cả nhé! Con bị thương nhưng không sao đâu. Bác sĩ nói rằng con sẽ bình phục trở lại trong khoảng một tháng. Nhưng, đó phải là chuyện mà con muốn nói cho Mẹ.
Mẹ có nhớ không, vào năm ngoái khi con gia nhập Thủy Quân Lục Chiến, Mẹ có nhớ ngày mà con rời Mẹ ra chiến trận không?
Chính Mẹ đã dạy cho con cách đọc kinh cầu nguyện đến Thánh Micae, Tổng Lãnh Thiên Thần, và Mẹ lúc nào cũng nhắc con là phải đọc kinh đó mỗi ngày. Thật ra, Mẹ không cần phải nói cho con điều đó. Thậm chí, Mẹ còn đặt cả tên của con là Michael nữa, giống như tên của Tổng Lãnh Thiên Thần Micae vậy. Con lúc nào cũng cầu nguyện đến Thánh Micae. Khi con đến Triều Tiên, thì con còn đọc kinh đó nhiều hơn nữa.
Mẹ có nhớ lời cầu nguyện đến Thánh Micae mà Mẹ đã dạy cho con không? Nó được bắt đầu như thế này "Lạy Tổng Lãnh Thiên Thần Micae, vào buổi sớm mai, xin hãy bảo vệ và che chở con, vân vân.. .."
Mẹ thừa biết phần còn lại của kinh nguyện đó là gì rồi, và con vẫn đọc kinh đó mỗi ngày. Đôi lúc con lại đọc kinh đó khi con đang đi tuần hoặc trước lúc nghĩ ngơi, lúc nào con cũng đọc kinh đó trước khi đi ngủ cả. Con thậm chí còn dạy cho các bạn đồng đội của mình đọc kinh đó nữa.
Rồi một ngày kia, khi con được giao nhiệm vụ ở gần phía chiến tuyến. Trung đội của chúng con đang đi tuần để tìm những tên cộng sản (commies). Khi đó trời rất là lạnh cóng, và con đi rất mỏi mệt, hơi thở con giống như là khói thuốc của điếu cigar vậy. Con thừa biết hết tất cả những người bạn trong trung đội của con, bỗng dưng đi bên cạnh con có một người lính Thủy Quân Lục Chiến mà con chưa hề gặp qua trước đây bao giờ. Anh ta bự hơn hết tất cả những người lính Thủy Quân Lục Chiến mà con đã từng gặp gở trước đây. Anh ta chắc phải cao hơn 6 feet 4 và thân hình rất gọn, nhưng rất vạm vỡ. Tự điều đó cho con cái cảm tưởng là cảm thấy được an toàn vì có một người to cao như vậy đi bên mình.
Cả hai chúng con chậm chạp bước đi cùng nhau, trong khi đó cả trung đội phân tán người ra khắp mọi phương hướng. Để bắt đầu cuộc trò chuyện con mới nói rằng: "Lạnh quá há, anh bạn."
Thế rồi, con cười lên. Dẫu biết rằng con có thể sẽ bị giết chết đi bất cứ lúc nào không hay, nhưng không hiểu tại sao lúc đó con lại không sợ chết và lại nói chuyện về thời tiết!
Người bạn đồng hành của con trông có vẽ hiểu được ý con. Con lắng nghe anh ta cười nhẹ.
Con nhìn vào anh ta, và nói: "Tôi chưa hề gặp anh bao giờ trước đây, dẫu rằng tôi biết rất rõ các bạn lính trong trung đội của tôi."
Anh bạn đó trả lời: "Tôi vừa mới tham gia vào trung đội của anh vào giờ phút chót, và tên tôi là Michael."
Con mới trả lời lại một cách ngạc nhiên: "Thật đúng như vậy sao? Tôi cũng có tên như vậy đó."
Anh bạn đó đáp lại: "Tôi biết..." rồi anh ta đọc to lên kinh nguyện đến Tổng Lãnh Thiên Thần Micae, mà Mẹ đã dạy cho con khi con còn nhỏ.
Con hết sức ngạc nhiên và không thể nào nói ra được điều gì trong giây lát. Làm sao mà anh này biết được tên con, và kinh nguyện gởi đến Tổng Lãnh Thiên Thần Micae mà Mẹ đã từng dạy cho con?
Rồi con tự cười với chính bản thân mình rằng: đúng là mỗi người lính trong trung đội của con đều biết được con cả. Phải chăng không phải chính con là người đã dạy cho họ kinh cầu nguyện đó sao? Và kể từ đó trở đi, chúng bạn trong trung đội vẫn thường gọi con là Thánh Micae, cơ mà?
Cả hai chúng con đều không nói ra bất cứ điều gì trong chốc lát, rồi bổng dưng, anh bạn đó phá tan sự im lặng.
"Chúng ta sắp sửa gặp nguy hiểm rồi đó, anh bạn ạ!"
Anh ta chắc hẳn rất là khỏe mạnh, vì con chẳng thể nào lắng nghe được tiếng thở của anh ta, trong khi hơi thở của con vẫn thùng thình rất to, và phun ra những làn khói dày đặc trong đám mây rất dày. Giờ thì trên mặt của anh ta đã không còn một nụ cười nào nữa. Sắp sửa gặp nguy hiểm ở phía trước rồi đó, khi nghe câu nói đó, con thầm nghĩ, dĩ nhiên là đúng vậy rồi, và đâu có gì là ngạc nhiên lắm đâu, vì bọn cộng sản lúc nào cũng ở chung quanh khu này, thật chẳng có gì đáng gọi là sự mạc khải cả!
Tuyết bắt đầu rơi xuống một cách nặng hạt hơn và phủ kín toàn bộ khu vực mà trung đội của con đang dò thám. Bổng chốc nguyên một vùng quê bị xóa đi, và con đang đi tuần trong làn sương mù trắng ẩm ướt. Anh bạn đồng hành của con tự dưng biến mất rồi.
Con mới hốt hoảng la lớn lên "Michael!" Sau đó con cảm thấy bàn tay của anh ta trong cánh tay của con, giọng nói của anh ta rất rõ ràng và mạnh mẽ, rồi anh ta nói cho con biết rằng: "Tuyết sẽ ngừng rơi hẳn trong chốc lát!"
Lời tiên đoán của anh ta quả đúng thật. Trong chốc lát, tuyết bổng dưng ngừng hẳn, giống như khi nó đột ngột rơi xuống vậy. Mặt trời đã dần ló dạng. Con quay lại để tìm xem các bạn trong trung đội của mình đang ở đâu. Thế nhưng, con chẳng nhìn thấy được ai cả. Tất cả chúng con đã mất nhau khi tuyết rơi nặng xuống. Con nhìn lên phía trước, ôi Mẹ ơi, tim con đã ngừng đập hẳn rồi khi con nhìn thấy bảy tên cộng sản trong quần độn, áo chống đạn và nón rất ngộ, rồi bảy họng súng bắt đầu chĩa hướng vào con.
Con mới la lớn lên cho anh bạn cùng biết: "Nằm ngay xuống, Michael!" và rồi nhanh chóng nằm xuống mãnh đất lạnh cóng như tảng băng. Con nghe được bảy tiếng súng bắn ra cùng một lúc. Con còn nghe được cả tiếng vỏ đạn rơi. Thế mà anh bạn Michael vẫn còn đứng thẳng đó.
Mẹ ạ, không thể nào mà bảy tên cộng sản này lại có thể bắn trật được anh bạn Michael vì rằng khoảng cách bắn rất là gần. Con thừa biết chắc rằng: anh ta sẽ phải tan xác ra từng mãnh một, thế mà anh ta vẫn đứng, và chẳng hề tìm cách để bắn trả lại. Anh ta bị tê liệt vì sự sợ hãi. Điều đó đôi lúc vẫn có thể xảy ra, Mẹ ạ, vì rằng thậm chí đối với những ai là gan dạ nhất, cũng đều phải kinh qua những giây phút như vậy cả! Anh ta giống như là một con chim, bị một con rắn cuốn hút vậy. Ít ra đó chính là điều mà con nghĩ ra lúc đó. Con nhảy lên và kéo anh ta xuống đất, và đó chính là lúc mà con bị trúng đạn của bọn cộng sản. Con cảm thấy một ngọn lửa dường như bất chợt chạy qua ngực của con vậy. Con vẫn thường tự hỏi sẽ cảm thấy như thế nào nếu như mình bị trúng đạn. Giờ đây thì con đã cảm nghiệm được điều đó.
Con nhớ là mình cảm thấy có những cánh tay rất mạnh mẽ bao chung quanh mình, những cánh tay giống thể chúng quá nhẹ nhàng để đặt con trên cái gối của tuyết sương dày đặc. Con mở mắt ra, để nhìn cho thật kỷ một lần cuối. Con tưởng là con đang chết vậy. Có lẽ, là con đã từng bị chết rồi. Con nhớ là mình vẫn còn suy nghĩ rất bình thường mà, quả đúng đây là một cảm nghiệm rất tuyệt vời.
Có lẽ con đang nhìn lên mặt trời. Có lẽ con đang bị sốc, nhưng có vẽ như là con đã thấy anh bạn Michael vẫn đứng thẳng trở lại, chỉ có lần này thì mặt của anh ta mới được chiếu sáng một cách lộng lẫy, chói lọi khác thường mà thôi!
Như con đã nói trước đó, có lẽ đó là ánh mặt trời trong mắt con, thế nhưng anh bạn Michael trông có vẽ đã thay đổi khi con ngắm nhìn anh ta. Anh ta to con hơn, hai cánh tay của anh ta dang rộng ra hơn, có lẽ tuyết bắt đầu rơi xuống trở lại, thế nhưng có một vệt sáng vây chung quanh anh ta giống thể như đó chính là những đôi cánh của một thiên thần vậy. Trong tay anh ta có một ngọn kiếm. Một ngọn kiếm phát ra hàng triệu ánh sáng.
Vậy đó, Mẹ ạ, đó chính là những điều cuối cùng hết mà con vẫn còn nhớ, mãi cho đến khi các bạn đồng đội chạy đến và tìm thấy được con. Con không biết khoảng thời vừa trôi qua là bao lâu. Thế nhưng giờ đây lại là lúc mà con nghĩ ngơi trong sự đớn đau và cơn bệnh cảm cúm. Con còn nhớ là mình đã báo cho các đồng đội biết được là có kẻ thù đang ở phía trước.
"Anh bạn Michael đâu rồi?" Con hỏi. Con nhìn thấy các bạn đồng đội của mình, hết đứa này, nhìn đứa khác và cứ như thế, chúng ngạc nhiên và hỏi: "Mày hỏi ai đang ở đâu phải không?"
Con mới trả lời, "Anh bạn Michael, anh bạn Thủy Quân Lục Chiến to lớn đó, người mà tôi cùng đi tuần, trước khi đám mây tuyết phủ xuống chung quanh chúng ta đó."
Người chỉ huy của con bèn nói: "Này, cậu ạ! Cậu đâu có đi tuần với ai đâu. Lúc nào tôi cũng đã để mắt đến cậu đó cậu ạ. Cậu đã đi ra quá xa sát gần với khu của cộng sản. Tôi chuẩn bị gọi cậu quay trở lại, tức thì cậu biến mất đi trong đám mây tuyết."
Rồi người chỉ huy nhìn con với cặp mắt tò mò, khi Ông ta dọ hỏi con rằng: "Này cậu, cậu đã làm cách nào mà thoát được vậy cậu?"
Con nửa giận dữ, bèn trả lời, mặt cho vết thương: "Chỉ huy hỏi ra sao tôi không hiểu.. . tôi chỉ biết rằng cái anh chàng Thủy Quân Lục Chiến cao lớn tên là Michael, cùng với tôi, chúng tôi vừa mới.. ..."
Tức thì, người chỉ huy dứt lời con ngay và nói: "Này cậu, chính tôi đã chọn cho cậu mặc bộ đồ chiến phục này, và chẳng có tên Michael nào khác, ngoài cậu, và chỉ có cậu mới là người đã mặc vào bộ chiến phục này, cậu nhé."
Ông ta dừng lại một chút, và nói tiếp: "Cách nào mà cậu đã thoát chết vậy cậu? Vì chúng tôi nghe được những tiếng súng bắn, và chẳng nghe được phát súng nào xuất phát từ súng của cậu cả, và chẳng có dấu hiệu nào cho thấy là cậu đã bắn trúng xác của bảy tên cộng sản ở trên phía ngọn đồi đó cả."
Con chẳng nói được gì hết.... Con chỉ có thể mở lớn miệng với đầy sự ngạc nhiên vô hạn.. ..
Rồi lại người chỉ huy, Ông ta bèn mở miệng và hỏi con một lần nữa. "Này cậu" giọng Ông ta nhỏ nhẹ hơn lúc trước, "mỗi một người trong số bảy tên cộng sản kia bị giết bởi một làn kiếm đó cậu ạ, chứ không phải bằng súng đâu!"
Vậy đó, Mẹ ạ - Đó chính là tất cả những gì mà con có thể kể cho Mẹ.
Như con đã nói, có thể là ánh mặt trời trong mắt con, có lẽ đó là cơn giá lạnh, hay cũng có thể đó là cơn đớn đau, nhưng đó lại chính là tất cả những gì đã xảy ra cho con tại vùng chiến tuyến đó!
Yêu Mẹ,
Con Michael.
* Kinh Cầu Nguyện Đến Thánh Michael
A Prayer to Saint Michael
Saint Michael, Archangel, defend us in battle. Be our protection against the wickedness and snares of the Devil. May God rebuke him, we humbly pray;
And do thou, O Prince of the Heavenly Host, by the power of God, thrust into hell Satan and all the other evil spirits who prowl about the world seeking the ruin of souls. Amen. -- Pope Leo XIII
Oracion a Sancte Mìchael
Sancte MÌchael Archangele, defende nos in proelio contra nequÌtiam et insÌdias diaboli esto presÌdium. Imperet illi Deus, supplices deprecemur: tuque, princeps milÌtie celestis, Satanam aliusque spÌritus malÌgnos, qui ad perditiunem animorum pervagantur in mundo, divÌna virtute, In infernum detrude. Amen.
Oración a San Miguel
San Miguel Arcángel, Defiéndenos en la batalla; Sé nuestra protección contra la maldad y los engaños del diablo. Que Dios lo reprenda, es nuestra humilde oración. Y puedas, O príncipe de los Seres Celestiales, por el poder de Dios, echar a Satanás al infierno, así como a todos los demás espíritus que vagan por el mundo buscando la ruina de las almas. Amen.
Sacratísimo Corazón de Jesús, Ten piedad de nosotros. En el nombre del Padre y del Hijo y del Espíritu Santo. Amen
T.B.: Câu chuyện này đã được đăng trong tạp chí Garabandal Journal, P.O.Box 1796, St. Cloud, MN 56302-1796, USA.
Anthony Lê
|