VietCatholic News (Thứ Hai 29/09/2008)
Mộng Lành thành Mộng Dữ
Văn hào Aleksandr Solzhenitsyn (1918-2008) nhận xét về chế độ Cộng Sản dùng bạo lực đàn áp dân chúng: “Bạn chỉ có quyền lực đối với nhân dân, nếu bạn không lấy của họ vật gì. Khi bạn đã ăn cắp những gì của họ, thì bạn không còn quyền lực nữa và người dân bắt đầu có tự do trở lại.” Thế mà hiện nay, đảng và nhà nước Cộng Sản Việt Nam đã ăn cắp đất đai tài sản của dân chúng và các giáo hội: Phật Giáo, Tin Lành, Cao Đài, Hòa Hảo… và Công Giáo. Điển hình là khu đất của Tòa Tổng Giám Mục Hà Nội, và giáo xứ Thái Hà… cùng nhiều nơi khác, thì chúng ta phải thừa nhận rằng “bác và đảng” đã ăn cắp, tự mình chuốc họa vào thân, và biến mộng lành thành mộng dữ.
Giấc mơ “dân giàu nước đẹp” năm xưa dẫn đưa Việt Nam tiến nhanh tiến mạnh lên thiên đàng xã hội chủ nghĩa thì cũng đã theo chân lãnh tụ Hồ Chí Minh ôm xuống mồ! Tiếp đến, những lời tuyên truyền láo khoét của Cộng Sản Việt Nam: “Mười năm nữa nước ta sẽ bằng Nhật Bản” (Lê Duẫn, 1975). Than ôi! Sau hơn 50 năm cai trị miền Bắc và hơn 30 năm thống nhất miền Nam giấc mơ này đã biến thành ác mộng, Việt Nam đứng hạng gần chót thế giới!
Cơn ác mộng này, thực sự nó đã xảy ra từ ngày Cộng Sản Việt Nam không chịu cải tiến để theo kịp thời đại chính trị kỹ nghệ liên bang, mà ngược lại “nhà nước” đã kéo nhân dân trở về thời đại độc tài săn hái và ăn lông ở lỗ. Điều này nêu rõ trong Hiến Pháp năm 1992 của CHXHCNVN: “Đảng cộng sản Việt Nam, đội tiên phong của giai cấp công nhân… theo chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh, là lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội.” Vì độc tài toàn trị và lạc hậu cho nên tầng lớp lãnh đạo chính trị đã thi nhau tham nhũng để có phương tiện cho con cháu du học các nước Tây phương, đồng thời cũng là mở cửa thoát hiểm khi có cách mạng dân chúng trong nước nổi lên. Tình trạng chính trị bất ổn là nguyên nhân tạo ra tham nhũng. Càng ngày người Việt hải ngoại cũng như đồng bào trong nước đều trưởng thành về chính trị, và mọi người mong muốn thay đổi chính trị để phát triển kinh tế quốc gia.
Lịch sử cận đại chứng minh rằng, muốn phát triển kinh tế của một nước thì điều kiện tiên quyết là cần thay đổi chính trị. Trong một nước ổn định chính trị, tự do sinh hoạt chính trị thì các ngành khác mới phát triển, và nhận được nguồn đầu tư của nước ngoài một cách đúng nghĩa để phát triển kinh tế và làm cho nước đẹp dân giàu.
Nhưng vì chế độ độc tài săn hái, cho nên tâm lý của những lãnh tụ Cộng Sản đều muốn săn hái, muốn chiếm hữu tài sản quốc gia. Thực ra, săn hái là hành động đi kiếm ăn của các loài sinh vật. Săn hái là cách kiếm ăn nhanh nhất, có cái ăn ngay, không cần khả năng suy tính lâu dài, qua những hình thức săn người, săn tin, săn bạc, săn danh, săn lợi, săn hình, săn thú, săn cá, săn mồi, săn trai, săn gái… Mặc cảm săn hái và chiếm hữu của chung đã trở thành truyền thống tham nhũng. Các cán bộ đảng viên, từ trung ương xuống tận địa phương họ đều biết việc tham nhũng hay ăn cắp tài sản quốc gia, mà làm của riêng là có tội. Nhưng vì truyền thống săn hái, cho nên họ phải tìm mọi cách săn hái và bao che nhau, cùng nhau hưởng lợi! Do đó thành phần tham nhũng không bao giờ tự rời bỏ quyền hành, ngoại trừ bằng cách lật đổ cả một hệ thống cầm quyền.
Thể chế chính trị của CHXHCN Việt Nam là chế độ độc tài, độc đảng theo khuôn mẫu Cộng Sản. Tuy chính quyền trung ương có chia ra ba ngành lập pháp, hành pháp, tư pháp nhưng chỉ một đảng Cộng Sản nắm trọn quyền.
Tầng lớp lãnh đạo chính trị già nua hiện nay còn bị ảnh hưởng sâu đậm chủ thuyết Cộng Sản, và tổ chức độc tài của Lenin, nên các chính sách cai trị quốc gia cũng đều độc tài độc đoán. Lớp thừa kế của những người này vẫn bị ảnh hưởng nặng nề của thế hệ trước. Tầng lớp trẻ mà họ thường đưa ra là để thoa dịu cơn nhức nhối của con bịnh ung thư trong đảng, như viên thuốc chống nhức mỏi mà không thể trị được bịnh vì những người này cũng đã trên 60 hoặc ngoài 50. Họ là thế hệ được sinh ra, lớn lên trong chiến tranh gian dối, nghèo đói, và đầu óc của họ đã bị đúc khuôn, não bộ của họ không thể nhận thêm được gì, dù cho họ có được đi du học ở các nước Tây phương, nhưng nền giáo dục gia đình “cháu ngoan bác Hồ” đã đúc khuôn, đã tạo cho họ “ấn tượng săn hái” sâu đậm ngay trong thời niên thiếu.
Từ những gian manh đó, họ lập ra những đạo luật, những pháp lệnh bảo vệ quyền lợi cho chính họ. Cộng sản xử dụng những người từng một lần được ban ân huệ, hay được họ tha chết làm bung xung để lừa gạt nhân dân. Những diễn văn, những phúc trình, báo cáo đều che dấu sự thật. Những điểm này là điều tối kỵ trong kinh doanh, trong phát triển kinh tế quốc gia. Vì nguyên tắc thành công, trước tiên phải là sự thật. Sự thật của Cộng Sản chỉ là sự thật của một phần tư, thì đó là sự thật qua lăng kính độc tài tín điều, và những con người như thế dù ở bất cứ thời đại hay lãnh vực nào cũng đều thất bại.
Tôi còn nhớ cách nay ít năm có tới thăm xứ Úc, và được anh bạn thân thuật lại câu chuyện của phái đoàn quốc hội CHXHCN Việt Nam tham quan Úc Đại Lợi. Khi thăm trụ sở Quốc Hội Liên Bang họ được thuyết trình và cho biết thủ tướng và chính phủ liên bang hiện nay là người của đảng Tự Do. Ngày hôm sau phái đoàn đến thăm trụ sở quốc hội tiểu bang New South Wales, và người hướng dẫn cho biết, thủ hiến và nội các tiểu bang thuộc đảng Lao Động.
Nghe xong, phái đoàn Việt Nam thắc mắc: “Hôm qua ông cho biết, chính phủ liên bang của đảng Tự Do, và nay lại cho biết chính quyền của tiểu bang này là của đảng Lao Động. Ông có nhầm không?”
Người hướng dẫn trả lời: “Tôi không nhầm, vì tiểu bang này đảng Lao Động có đa số phiếu cho nên họ được thành lập nội các. Nhưng tổng số ghế đại biểu của tòan nước Úc, thì đảng Tự Do có đa số nên họ thành lập chính phủ liên bang.”
- “Như thế thì làm sao mà làm việc được? Thật là loạn! Ở nước tôi nhất trí từ trên xuống dưới!”
Ông trưởng phái đoàn CHXHCN Việt Nam thì chê nền chính trị dân chủ “hỗn loạn!” Ngược lại nhân viên người Úc hướng dẫn thì băn khoăn thương hại cho phái đoàn Quốc Hội Việt Nam, và chua xót cho sự va chạm thời đại của cả hai phía.
Qua câu chuyện trên, thì một trong những điểm căn bản để gíup người dân có sức sáng tạo là phải có tự do suy tư. Nhưng trong Hiến Pháp Việt Nam lại ghi: “Việt Nam theo chủ nghĩa Marx Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh", tức văn hóa Cộng Sản chỉ có một chiều, độc tài. Tư tưởng của dân chúng đã bị đóng khung bởi “chân lý tín điều” của chủ thuyết chính trị thì người ta rất khó mà suy tư được gì mới lạ. Trường hợp một người đã tuyên dương quan điểm về vũ trụ quan, nhân sinh quan thành ra “chân lý” thì vô tình nó đã ngăn chận mọi suy tư và sáng kiến của công dân trong việc đi tìm chân lý.
Muốn phát triển thì cần sáng tạo. Muốn sáng tạo thì phải được tự do suy tư, tức không bị đóng khung bởi ý thức hệ, tư tưởng. Hiện nay chủ nghĩa Marx Lenin đã bị nhân loại vứt vào thùng rác lịch sử, và tư tưởng Hồ Chí Minh đã chỉ là những món dơ bẩn dư thừa được đảng Cộng Sản Việt Nam xào nấu lại. Nếu nhóm người cầm quyền mà cứ khư khư ôm ấp những điều sai trái và lỗi thời thì không thể đưa dân tộc và đất nước Việt Nam thoát cảnh nghèo nàn tụt hậu, lầm than nô lệ như hiện nay.
Tóm lại, kinh tế tuy có mở rộng, nhưng hầu hết các cơ sở kinh tế kỹ nghệ đều do đảng quyền kiểm soát cách này cách khác. Các nguồn đầu tư lại không có mục đích xây dựng và phát triển Việt Nam, các công ty đầu tư không tin tưởng vào chế độ chính trị hiện nay, nên họ chỉ đầu tư ngắn hạn với mục đích có lời nhanh. Mọi người đều tin tưởng chế độ Cộng Sản Việt Nam sẽ xụp đổ trong một ngày gần đây. Điều này đang làm cho các ngân hàng không cho vay tiền cũng như những dự án đầu tư đang gặp nhiều trở ngại. Lạm phát gia tăng, và vật giá leo thang!
Vài trung tâm kỹ nghệ vừa được thành lập một cách vá víu tại các khu vực gần Sài Gòn và Hải Phòng, nhưng các cơ sở hạ tầng như đường xá, cầu cống, điện nước… thì chưa cải tiến. Vì tham nhũng và không nhìn xa trông rộng, cho nên những cơ sở kỹ nghệ mới đều là những nhà máy “lỗi thời” được phế thải từ những nước kỹ nghệ. Ác mộng kinh hoàng!
Vinh Sơn Phạm
|