Toà Khâm sứ, Hoa nở giữa thời khủng bố
VietCatholic News (Thứ Bảy 27/09/2008 )
Toà Khâm sứ, Hoa nở giữa thời khủng bố
Khi bao vây Tòa Giám Mục và cưỡng chiếm Tòa Khâm Sứ là tài sản thuộc Tổng Giáo Phận Hà Nội đã có từ trăm năm trước, nhà nước Việt cộng, một lần nữa lạ tái xác nhận sách lược hai diểm cơ bản mà cái chế độ vô đạo lý ấy, trước sau như một, kiên trì thực hiện:
* Xóa bỏ hình ảnh tốt đẹp cũ. * Chuyển sang một trang đê tiện.
Xóa bỏ hình ảnh tốt đẹp có sẵn.
Ngày 09-11-2000 cả thế giới loài người từ bàng hoàng đến phẫn nộ rồi kinh tởm cái hành động vô nhân tính của bọn khủng bố đã khống chế hai chiếc máy bay dân sự, trong đó có mấy trăm mạng sống của con người, lao vào hai toà nhà tháp cao trên vòm trời Nữu Ước, giết chết trên 3000 người đang có mặt trong hai tòa tháp ấy để thỏa mãn cho một cực ác tính khủng bồ thời đại.
Qua hành động này, chúng đã thành công trong cuộc khủng bố, thành công trong việc gây tội ác phạm đến con người và thành công vì đã giết được một số mạng người vô tội
Nhưng cũng từ hành động này, chúng đã tự đào cho mình một cái lỗ để mà sống, mà chết. Nghĩa là, từ thời điểm ấy, chúng bị chỉ đích danh, chúng bị loài người lên án và chúng bị công lý tra khảo và cũng từ ngày ấy, sự sợ hãi bám chặt lấy chính những kẻ đã gây ra tội ác. Có kinh nghiệm về mặt này, không ai bằng Việt cộng.
Bởi lẽ, vào ngày 03-02-1930 Hồ chí Minh cũng bắt đầu tập tành làm cái nghề khủng bố ấy cho cộng sản quốc tế ở trên phần đất Việt. Và cũng chính từ trong các cái hang động, không có ánh nắng mặt trời là sức sống của công lý chiếu dọi, chúng đã thi đua học tập, tìm tòi mọi phương cách, nghiên cứu mọi phương tiện để đạt được yêu cầu của tổ cộng là phải cướp được chính quyền rồi nhờ vào cái bạo quyền ấy mà tiêu diệt hoặc ít nhất là tàn sát nền luân lý nhân bản, đạo đức của giống nòi Việt nam. Bởi lẽ, nếu không tiêu diệt được nền luân lý đạo đức của dân tộc Việt, dù có cướp được chính quyền, chúng vẫn không thể giữ được cái chính quyền ấy bằng tư cách, bằng tư duy hay bằng khả năng và nhân bản.. Với lý luận ấy, Hồ chí Minh đã ngày đêm gieo rắc kinh hoàng cho quốc dân Việt Nam, từ thôn quê cho đến thị thành, không có một nơi nào mà Hồ chí Minh không đến bịt mắt, bịt mặt và giết người. Giết từ đơn lẻ cho đến cuộc đại đấu tổ nở hoa vào mùa 54-57 hay là biến cố năm Mậu Thân 1958 tại Huế…
Ai cũng biết, vào ngày 2-9-1945, bọn khủng bố Việt Minh chính thức xuất đầu lộ diện tại Hà Nội. Sau cuộc ra mắt ấy là hàng triệu người dân ở Bắc phải bỏ của mà chạy lấy người vào Nam. Một trong những vị lãnh đạo tinh thần rất có uy tín của Việt Nam vào lúc đó là Đức Cha Lê Hữu Từ, người đã, không phải chỉ là một cá nhân tích cực hỗ trợ cho nhóm Việt Minh này, nhưng còn kêu gọi đồng bào Công Giáo móc hầu bao ra mà hỗ trợ tiền bạc, giúp cơ sở cho chúng vì tưởng nhầm chúng là người. Người có con tim và khối óc như mình. Hơn thế, còn là người qủa cảm đi đấu tranh giải phóng cho dân tộc. Kết qủa, sau khi nhìn rõ bộ mặt của Hồ chí Minh vào ngày 2-9-1945, Đức Cha Lê đã là một trong những người đầu tiên đã lên tiếng bất hợp tác với HCM và lập khu "tự vệ Phát Diệm". Còn Đức Cha Phạm Ngọc Chi và một số các linh kêu gọi giáo dân di cư vào Nam đễ bảo toàn đức tin. Thật là hú vía. Phần những người ở lại, vào mùa đấu tố, chúng đã đền ơn cho hàng ngàn người đã từng làm ơn, nuôi nấng chúng ở trong nhà hoặc bao che cho chúng bằng cách này hay cắch khác, bằng một đường dao mã tấu rất ngọt. Hành động dã nhân ấy là của kẻ phản phúc hay người thương dân thương nước?
Nhưng lâu nay, theo thời gian, lớp người trước đã qua đi, lớp trẻ thì thiếu sách vở ghi chép lại, thiếu hẳn những ngưòi đi trước giáo dục cho thế hệ mới biết những hành động khủng bố dã man của Việt cộng trên cõi Việt Nam, nên người ta cũng một phần ít nhắc nhở tới những tội ác của chúng. Tuy nhiên, sự kiện bị bỏ quên này đã làm tổn thương cái bản ngã ác tính của đảng cộng, nên chúng đã vùng dậy, nhắc cho mọi người phải luôn nhớ đến cái cực ác dã nhân trong đảng của chúng.. Đó chính là lý do của sự việc chúng đổ quân bao vây và chiếm đoạt toà khâm sứ vào sáng tinh mơ ngày 19-9-2008.
Trong hành động bạo ác, cưỡng chiếm và đập cho tan khu nhà Tòa Khâm Sứ cũ vào ngày 19-9-2008, Việt cộng đã đưa ra những mục tiêu sau:.
a. Bề mặt, chúng muốn xóa bỏ những cơ sở hình ảnh bên ngoài của Toà Khâm Sứ để cho người ta quên đi hình ảnh cũ, mất chỗ tựa. Nhưng thực chất là chúng muốn xoá bỏ, dẹp hẳn nét đẹp cổ kính đạo hạnh trong nền luân lý của dân Việt qua sự thể hiện tôn trọng nền luân lý nhân bản, thần linh trong tôn giáo. Bởi lẽ, bao lâu trong xã hội còn tồn tại nền luân lý nhân bản và tôn giáo, thì bấy lâu cái chế độ cộng sản vẫn còn bị coi là vô đạo lý và sự sống của nó chỉ như một cái xác đang từ từ thối rữa..
b. Dùng bạo lức để trấn áp và thách đố công lý. Là người lẽ thường ai lại không sợ chết hoăc tù tội, đặc biệt là tù Việt cộng. Vì yếu tố tâm lý này, chúng đã bác loa tuyên truyền dối trá, lật lọng để hỗ trợ cho cuộc bạo lực thật nhanh, thật gọn trước khi những ngưòi sợ chết kia biết nắm chặt lấy tay nhau để cùng đi tìm công lý cho xã hội..
c. Chúng muốn tiêu diệt "niềm tin nơi con người với con người" là điều mà Đức Tổng Giám Mục Hà Nội đang khơi dậy qua những giờ tập trung cầu nguyện. Chúng biết rõ một điều là, sau những giờ canh thức ấy, niềm tin sẽ tái tạo nơi lòng người, rồi từ đó sức sống sẽ bùng lên. Lòng tự hào của dân tộc được hun đúc trở lại. Một khi lòng tin nơi dân chúng vững mạnh lên, cái bạo lực của cộng sản sẽ theo định nghĩa tái quy, quay trở lại tiêu diệt chính những kẻ vô đạo lý.
d. Chối bỏ đạo lý, công bằng là nền tảng của xã hội. Áp bức tự do là quyền tối thượng của con người, đi nguợc lại chính những dòng chữ ở trong tờ giấy lộn mà cái chế độ ấy gọi là hiến pháp đưọc cạo sửa vào các năm 1946, 1959,1988, 1992.
Rồi chuyển sang một trang tồi tệ, đê tiện.
a. Sự kiện thực tế.
Có thể nói một cách chính xác rằng, Hồ chí Minh và cái chi bộ cộng sản tại Việt Nam đã đẩy Việt Nam vào một trang tồi tệ và đê tiện nhất trong lịch sử, không những của riêng Việt Nam mà còn là của cả thế giới nữa.
Vì tôn thờ chủ nghĩa tam vô, Hồ chí Minh và tập đoàn Việt cộng đã xô đẩy dân tộc Việt Nam vào vực thằm của một nền luân lý vô đạo, bất nhân và xa đọa. Tạo ra một xã hội tha hóa mà trong đó con người theo đảng tình không còn biết đến nhân lễ nghĩa trí tìn là gì. Chúng chỉ còn biết đối sử với đồng chí của mình cũng như với đồng loại bằng những hành vi dối trá và ngôn ngữ bịp lừa đúng như Trân quốc Thuận, một cán cộng cao cấp, là ủy viên trung ương, nguyên phó chủ tịch cái gọi là quốc hội khóa XI xác nhận “ngày nay người ta phải nói dối nhau mà sống, nói dối lâu ngày thành thói quen, thói quen lâu ngày đạo đức, mà cái đạo đức ấy là đạo đức cách mạng Việt cộng”. Và một nhân vật khác cũng rất nổi danh trong dám văn nô của Việt cộng, Nguyễn Khải, là kẻ từng được giải thưởng gọi là “giải thưởng văn học Hồ chí Minh” * (rõ chán, chắc chả còn cái vô học nào hơn cái Hồ chí Minh nên đành phải đặt ra cái giải thưởng như thế để lừa bịp thiên hạ làm cho nó có vẻ có văn học. Phản văn hóa đến thế là cùng) cũng đã phải ăn năn trưóc khi về chầu diêm vương rằng; “ nguời ta nói dối mọi nơi, mọi chốn, và nói dối lem lẻm... và rồi …một dân tộc làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ mà mặt người dân nám đen, đi đứng lom rom như một kẻ bại trận… Thoát ách nô lệ của thực dân lại tự nguyện tròng vào cổ cái ách của một học thuyết đã mất hết sức sống….”
Có đọc được những dòng chữ ấy, mới hiểu được cái trang từ ngày 2-9-1945 nó đê tiện như thế nào và đáng để hãnh diện hay không?
Chuyện ấy cũng đã là xa. Nay thử vạch thẳng mặt chúng ra trong vụ cướp khu đất của Tòa khâm Sứ cũ để làm “công viên cây xanh” xem cái trang lịch sử mà chúng rêu rao từ ngày 2-9-1945 đến nay nó đê tiện ra sao.
Việc chúng công bố dùng cơ sở này làm “công viên cây xanh” để phục vụ công ích cho dân chúng thành phố, bề mặt, tuy là cuộc cướp cạn nhưng chiêu bài này mở ra, dù khá trễ, nhưng cũng không kém phần văn vẻ bóng loáng như là cuộc “cải cách ruộng đất 54-57” là mấy.. Bởi vì cả hai chủ dất đều mất trắng tài sản của mình. Tuy thế, sự mất mát lại mang ý nghĩa khác nhau:
Chủ đất trong cải cách ruộng đất bị chúng cướp của và bị đấu tố là Trí Phú Địa Hào là những cá nhân và đó là bản án. Họ có thể đã bị chết oan và sau cái chết oan khiên ấy, tài sản ấy thuộc về nhà nước quản lý theo định nghĩa của pháp luật Việt cộng, dù rằng bây giờ sổ đỏ trên những khu đất ây lại mang tên các đảng viên Việt cộng. Con cái chủ sở coi như phải chấp nhận bản án, không thể đòi lại, dù đất ấy có thuộc về nhân dân và có phục vụ nhân dân hay là không. Riêng về phía nhà nước, không còn mưu đồ gì sau cuộc cướp đoạt, chìa chác ấy.
Chủ sở trong sự kiện Toà Khâm Sứ thì hoàn toàn khác. Khác vì trong tất cả các tờ giấy lộn mà Việt cộng gọi là hiến pháp của chúng đều có những điều khoàn như: điều 12/1946 điều 18,18,20/1959 điều 28/1980 và điều 23/1992 đều công nhận quyền sở hữu tài sản của công dân. Hơn thế, khu đất của Toàn Khâm Sứ không bị quy kết vào tội Trí Phú Địa Hào, không bị đấu tố trong hội múa dao 54-57. Cũng không bị trưng dụng, không có giấy trưng thu từ mấy chục năm nay. Bỗng dưng, Toà Giám Mục cũ giống như cái “gân gà” nuốt không được thì đành phải nhả. Nhưng khi nhả ra mà trả lại quyền sở hữu thì hệ giây chuyền lan ra trên cả nước sẽ kéo xụp cái tòa nhà ăn cướp của chúng, nên chỉ một đêm, cướp biến thành quy hoạch “công viên cây xanh” phục vụ công ích. Làm như vậy, chúng nghĩ rằng Tòa Giám Mục không thể đòi lại được nữa. Lý do dùng đất để phục vụ nhân dân!
Nhưng “công viên cây xanh” ấy và “công viên cây xanh: ở Thái Hà nữa, có phục vụ cho cái bề mặt mà cái chế độ này rêu rao, hay là phục vụ cho một cái mưu đồ thâm độc, tồi tệ nào khác nữa?
Xin hãy hỏi thẳng Nguyễn Minh Triết thì sẽ tìm ra câu trả lời. Lý do, khi sang Mỹ ăn xin, Triết đã từng chào mời khách hàng là: “vào đi các ông, ở Việt Nam có nhiều gái đẹp”... Và cái “gái đẹp” ấy, chỉ nay mai là xuất hiện đầy trên phần đất "công viên cây xanh" thuộc Tòa Khâm Sứ cũ.
Tại sao lại có chuyện này? Dễ hiểu thôi, nơi ấy thì thanh vắng, đường xá có khi lại ít đèn, là địa danh rất dễ nhớ, đôi khi lại thơ mộng nữa nên sẽ trở thành nơi đứng đón khách về đêm của những “gái đẹp” mà Nguyễn Minh Triết chào mời. Chuyện “bướm đêm” xuất hiện ở đây là lẽ thường, bởi vì có công viên nào ở Hà Nội mà không la liệt gái ăn xương chờ đón khách, nên “công viên cây xanh” trên Khu đất Tòa Khâm Sứ làm gì có ngoại lệ. Chuyện nghe qua tưởng chừng đơn giản, nhưng thật sự là không đơn giản trong cái chủ đich của nhà nước Việt cộng...
Với chủ thuyết vô thần, chúng không ngần ngại biến Toà Khâm Sứ cũ là nơi, qua hình ảnh khang trang bên ngoài là một cơ sở trang nghiêm, thuần hạnh, đạo đức và dẫn đầu về luân lý đạo đức xã hội thành nơi “tụ họp “ của gái điếm về đêm với mục đích xỉ nhục tập thể Tôn Giáo. Dĩ nhên, sự kiện bị “xỉ nhục” này sẽ đến rất nhanh, vì ai cũng biết, nếu cái chế độ này còn tồn tại thì hai cái “khuôn viên cây xanh” ấy sẽ có đầy gái ăn xương đến đón khách và không bị ai ngăn cản, nếu như không muốn nói là có nhà nước này khuyến khích nữa là khác..
Nếu Toà Giám Mục và nhân dân phản ảnh, nhà nưóc lại phải ra tay, làm tuyên truyền bằng những bản tin mang đầy tính chất xỉ nhục tôn giáo như: “ Đêm… công an phối hợp mở chiến dịch Hồ chí Minh để vây bắt những cô gái điếm hành nghề bất hợp pháp ở khu vực “công viên cây xanh” nằm trong khuôn viên Toà Khâm Sứ gần Toà Giám Mục Hà Nội, v.v...”
Ôi, nơi tôn nghiêm ngày xưa nay thành cửa chợ trò hề do cái nhà nước đổ đốn này đạo diễn. Mất đất mà niềm đau chưa dừng lại ở đây.! Ôi thời của một đoạn sử đê tiện!
b. Làm xỉ nhục cho dân Tộc Việt Nam.
Có thể nói một cách rất công minh rằng, ngày nay không một người Việt Nam nào mà không cảm thấy nhục nhã và thấy bị xúc phạm vì cái chế độ Việt cộng đương quyền này. Nói cách khác, thật là cay đắng, tủi hổ cho ngươi Việt Nam khi phải cầm cái tờ hộ chiếu, thẻ căn cước do bạo quyền cộng sản Việt Nam cấp.
Tại sao ngườiViệt Nam thấy nhục nhã và bị xỉ nhục về chuyện này?
Đừng nhìn đâu xa, hãy nhìn những chuyến đi xin ăn của những ông Kiệt Khải Triết Dũng ra ngoại quốc thì biết là ngươi ngoại quốc họ khinh bỉ cái giới cấp Việt cộng như thế nào. (Dĩ nhiên người ngoài họ không thể phân biệt được Việt cộng với Việt Nam, họ chỉ biết gọi chung một từ Việt Nam thôi). Chúng đi đến đâu thì cũng trốn chui trốn nhủi trước hàng ngàn, hàng vạn ngưòi cầm cờ công lý xua đuổi... Rồi ngay chính nguyên thủ nơi chúng đến cũng lặng lẽ cho chúng đi vào bằng cửa hậu mà gặp gỡ... Có lịch sử đi xứ nào của các nươc văn minh trên thế giới mà bị nguyên thủ các nưóc khác đồi xử như thế không?
Hãy nhìn tấm hình chúng bịt miệng Linh mục Lý ở trước công đường, một tấm kinh kim cổ không có, nhưng chúng làm được thì sẽ hiểu được cái lý do tại sao thế giới loài ngưòi khinh bỉ Việt cộng và Việt Nam bị ảnh hưởng lây.
Nên điều người ta xôn xao bàn tán mấy ngày qua là. Người Viêt Nam nào cũng rất hãnh diện là ngươi Việt Nam nhưng lại tủi hổ vì cái bọn cầm quyền Việt cộng này. Đó là lý lẽ khác nhau giữa người có nhân cách và một kẻ khủng bố.
Hõi các bạn trẻ Việt Nam, Việt cộng đã mở ra một trang sử tồi tệ và đê tiện trên đất Việt. Tư duy và nhận thức của các bạn từ vụ cưỡng đoạt những mảnh đất, không phải chỉ là mảnh đất của Toà Khâm Sứ cũ mà là Tụ Do, Dân Chủ, Nhân Quyền và Công Lý của người Việt Nam sẽ dẫn các bạn lên đường chính nghĩa để diệt trừ vô đạo:
Em ơi tổ quốc nhờ em đó, Mau lớn khôn lên giữ cõi bờ.
Bảo Giang
|