www.chuacuuthe.com
TÔI CÓ MỘT GIẤC MƠ
Gioan Vinh
Một miền đất bỗng dưng đã thành nổi tiếng trên khắp địa cầu, không phải vì thắng cảnh hay biến cố chính trị, thì đó không phải là điều đơn giản. Một giáo xứ giữa Hà nội, nhưng không giàu có bằng ai, cũng chẳng giáo dân nào là anh hùng hào kiệt của thế gian, bỗng dưng thành trung tâm hành hương, thành nơi mà mọi lời nguyện cầu hướng đến, là nơi bao người nhỏ bé yếu ớt bỗng trở nên can trường, là nơi những tâm hồn nguội lạnh được bùng cháy lửa yêu mến Chúa. Đó không phải là phép lạ sao.
Tôi chưa được về Thái Hà, linh địa của Mẹ. Nên lòng cứ khát khao. Nên tâm cứ bồi hồi. Và tôi có những giấc mơ thật đẹp về miền đất yêu thương.
Tôi mơ một buổi sáng chạy bay đến trước linh địa Thái hà. Từng đoàn người thanh thản đến và đi, tay cầm tràng hạt, mắt hướng về Mẹ mà không chút ưu tư lo sợ.
Tôi mơ thấy ngôi thánh đường trong bản vẽ những năm 1940 đang sừng sững nguy nga. Tôi mơ thấy linh mục kỹ sư xây dựng là đương kim Bề Trên Giám Tỉnh nhà dòng cùng những cha DCCT là kỹ sư xây dựng như cha Đoàn văn Bảo đang xem xét lại từng chi tiết trước ngày Lễ Cung Hiến Đền Thờ.
Tôi mơ thấy Bố Matthêu Vũ Khởi Phụng, vẫn nét bình thản ung dung và gương mặt nhân hậu, cùng với các cha Bề Trên nhà dòng, các cha, các thầy đón tiếp từng đoàn dân Thiên Chúa muôn nơi, dẫn đầu là các Đức Hồng Y, các Đức Giám Mục và trùng điệp những tâm hồn thiện chí hăng say tiến vào thánh điện, vừa đi vừa hát vang lên: “Từ muôn phương ta về đây sánh vai lên Đền…”
Tôi lại mơ thấy những gương mặt thanh thản, rạng ngời, những gương mặt mà có một thời đằng đằng sát khí, tay họ bây giờ là chiếc khăn mù xoa thấm nước mắt thay vì những chiếc dùi cui, tay kia là tràng chuỗi Mai khôi thay cho những bình xịt hơi cay ngày nào.
Và tôi cũng mơ, tiếng chuông thánh điện vang lên từng hồi. Những bàn tay đấm ngực. Những bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay. Những ánh mắt reo vui. Những vết thương chưa lành thì nay bỗng hoá thành những ánh hào quang. Tôi mơ những bà cụ hiền lành đạo đức như bà cụ Đất, hát lên “Giờ đây xin Chúa để cho tôi tớ Chúa ra đi bình an…”
jVà tôi mơ, mình được sống cùng gia đình thương yêu bên cạnh nhà thờ, sáng chiều bên Mẹ, ngước nhìn Mẹ và được cười với Mẹ, cùng hát lên lời kinh, không phải “trời u ám chiến trang điêu tàn” như đã từng hoà ca với Cha Uy và ngàn dân Thiên Chúa ở Sàigòn nữa, mà là lời thánh ca trìu mến: “Linh hồn tôi tung hô Chúa, (…) Chúa đã dủ thương, đoái nhìn phận hèn tôi tớ”.
Và tôi còn mơ, một giấc mơ tuyệt vời: các phương tiện truyền thông đại chúng đồng thanh rao truyền công lý, như lời Thánh Vịnh “Đức công chính của Ngài, con loan truyền giữa lòng đại hội; lạy Chúa, Ngài từng biết: con đâu có ngậm miệng làm thinh.” (TV.40,10).
Giấc mơ đẹp quá, thanh bình quá. Nhưng khác với những giấc mơ khác, tôi tin chắc chắn giấc mơ này sẽ thành hiện thực, vì chính Chúa là Đấng công minh, sẽ đứng lên bênh vực con cái Người và bênh vực chân lý của muôn đời. Và vì trong giấc mơ ấy có Mẹ, người Mẹ luôn ở bên con mình, dù là dưới chân Thánh Giá.
|