“...TRONG NHỮNG KHI THIẾU THỐN BIẾT CHẠY ĐẾN CÙNG ĐỨC BÀ MARIA”
Lm Lê Quang Uy dcct
Tôi ra Hà Nội chuyến này, định ở tạm mấy hôm rồi đi giúp đào tạo Giáo Lý Viên bên Toà Giám Mục Bắc Ninh, không ngờ lại có được vinh dự chứng kiến một sự kiện lịch sử tại DCCT Thái Hà. Đúng ngày thứ sáu, Lễ Đức Bà Lên Trời 15 tháng 8, trong khi các cha DCCT tại chỗ đều vào dự Đại Hội La Vang hoặc tản ra đi dâng Lễ ở các nơi thay cho các cha sở bên Triều cũng đi vắng trong La Vang, tôi được nhờ dâng Thánh Lễ trọng thể. Vừa Lễ xong, như truyền thống đã có ở Thái Hà, tôi mặc nguyên áo Lễ vàng cùng với bà con Giáo Dân kéo sang Phố Đức Bà để cầu nguyện và hát Kinh Hoà Bình.
Xin nói thêm một chút để quý độc giả hiểu thêm do đâu mà có tên gọi lạ lùng là Phố Đức Bà. Ấy là vì từ đầu năm nay, ngay sau sự kiện ở Toà Khâm Sứ Hà Nội, bên Nhà Thờ Thái Hà cũng bùng lên cuộc đấu tranh quyết giữ cho bằng được mảnh đất của Nhà Dòng đã sở hữu từ 70 năm về trước. Năm 54, Nhà Nước chiếm dụng Tu Viện làm thành Bệnh Viện Đống Đa, còn khu đất mênh mông chung quanh thì qua tay bao nhiêu cơ sở quốc doanh. Nay thấy lộ ra ý đồ chia lô bán đất, tư nhân hoá lung tung cả lên, bà con Giáo Dân giận quá, vây lại, dựng lều canh giữ không cho động tịnh gì.
Bên bán đã ngậm tiền mà không giao được đất, bên mua đòi lại tiền cũng không xong, lấy đất để xây dựng hoặc bán tiếp cũng chẳng được, kẹt cứng thì phải nhờ đến bên an ninh. Mà an ninh sắc phục lẫn không sắc phục thì khổ quá, phải đối đầu với một lực lượng toàn các bà, lại là các cụ đáng tuổi bà nội bà ngoại, sơ sảy một tý là chết với các cụ ngay !
Các cụ vốn đạo đức, cả đời kinh nghiệm thiêng liêng dạy cho biết phải bám chặt vào Đức Bà, thế là nghĩ ra chuyện treo bao nhiêu là ảnh Đức Bà cùng với Thánh Giá gỗ lên các mắt lưới kẽm gai. Cả một đoạn đường chạy dài bờ tường của khu đất chiếm dụng lúc nào cũng hương khói nhang đèn lung linh, tiếng đọc kinh râm ran, tiếng hát Thánh Ca rộn ràng. Trước ở đây có tên là phố gì đấy chẳng ai còn nhớ, bây giờ ai cũng gọi... Phố Đức Bà !
Trở lại với điều tôi đã nêu là sự kiện lịch sử đúng vào ngày Lễ Đức Bà. Khi đoàn ra đến Phố Đức Bà, mọi khi cứ đứng ngay lối đi mà cầu nguyện, mấy lần bên Công An bảo là gây mất an ninh trật tự công cộng, lần này tự nhiên thấy có một đoạn tường gạch bị trận mưa lớn mấy hôm trước làm sập, mọi người quyết định cứ thế mà leo vào. Bên trong các cụ đã đặt được tượng Đức Bà Ban Ơn từ khuya ngày 13 rạng ngày 14, chẳng lẽ lại chịu đứng bên ngoài sao ? Đây là đất Hội Thánh, đất của Giáo Dân mình cơ mà, mình vào thì có sao đâu nào. Kẻ chiếm dụng cố thủ bên trong mới sai lỗi chứ nhỉ ?!?
Có đến cả trăm người đã lọt vào bên trong, đọc kinh, hát Thánh Ca đến bài “Mẹ ơi, Xứ Đạo con đây...” thì bên ngoài vẫn còn mấy trăm người nữa, bức bối quá, họ xô đổ luôn mấy mảng tường khác nữa để ùa vào. Tôi chợt ngoái lại nhìn thì thấy y như một dòng sông người đang cuồn cuộn tràn vào. Có mấy ông khoẻ tay đang vặn các đầu dây thép gai lên để không gây thương tích cho mọi người khi băng qua chỗ tường mới sập tan tành. Tuyệt nhiên không có bạo động, không có đôi co xô xát nào. Mấy anh Công An áo xanh đứng ở trụ sở xa xa điềm nhiên phì phèo điếu thuốc. Mấy anh mặc thường phục thì lăm lăm máy chụp ảnh và máy quay phim để quay quay chụp chụp, đến khi mấy cô bé Giáo Dân cũng giơ điện thoại lên lập “biên bản ảnh” chính các anh thì các anh lại xoay lưng tránh mặt, thật tội nghiệp !
Sang đến thứ bảy 16 tháng 8, kính Đức Maria Nữ Vương thì bà con Giáo Dân đã nghiễm nhiên làm chủ hoàn toàn “trận địa” đấu tranh một cách ôn hoà và văn minh. Họ phạt cỏ, san bằng những chỗ mấp mô lồi lõm, lấy chính gạch đá từ bức tường bị xô đổ, lót xuống làm lối đi từ Phố Đức Bà vào đến Đài Đức Bà. Gọi luôn là Đài Đức Bà là vì trên một cái bể nước mưa xây bằng xi-măng rất cổ xưa, bỏ phế lâu ngày không dùng đến, bây giờ trải khăn trắng, bày hoa thắp nến quây chung quanh 3 pho tượng Đức Bà thật hoành tráng hùng hậu: tượng Đức Bà Phù Hộ, tượng Đức Bà Ban Ơn, và mới nhất là tượng Đức Bà Vô Nhiễm cao đến hai thước đứng chính giữa. Phía sau còn thêm Thánh Giá Chúa Giêsu cao 5m nữa chứ !
Tình hình giằng co như thế đã 8 tháng. Ngày nào cũng vậy, hễ dứt Lễ trong Nhà Thờ là cha chủ tế, lễ sinh, ca đoàn, trẻ con, cụ già, đàn ông đàn bà theo sau Thánh Giá nến cao, kéo sang hát vang Kinh Hoà Bình, làm Tuần Cửu Nhật kính Đức Bà Hằng Cứu Giúp ( không biết tiếng Latin thế nào, chứ tiếng Pháp là Notre Dame du Perpétuel Secours, tiếng Anh là Our Lady of Perpetual Help, dịch sang tiếng Việt là Đức Bà Hằng Cứu Giúp sát hơn là Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp như quen dùng ).
Trên đường trở ra, trong khi mọi người vẫn đang tiếp tục hát Kinh Hoà Bình, tôi nghe lao xao các bà bảo các ông: “Thế nhá, có Đức Bà ngự giữa mảnh đất của ta rồi, yên tâm chẳng còn ai dám ức hiếp làm bậy nữa”. Các ông giọng ồm ồm bảo lại các các bà: “Phố Đức Bà này, Đài Đức Bà này, bây giờ là Đất của Đức Bà rồi !”
Tự nhiên tôi liên tưởng, từ Hà Nội nhớ lại chuyện Sài-gòn cách đây chưa được một tuần. Thứ hai 11 tháng 8, tôi vừa rửa tội trên Trung Tâm Mục Vụ DCCT Sài-gòn cho một gia đình 3 người: cặp vợ chồng và một cháu bé nhỏ xíu tên là Giêrađô Maria Nhân Nghĩa.
Người chồng đang là một đảng viên năng nổ, giữ một chức vụ quan trọng ở Phường Đội một quận lớn của Sài-gòn. Người vợ từng bị bệnh cúm Rubella lại mang thai, đến tháng thứ tám, siêu âm thì bác sĩ bệnh viện Nhà Nước bảo phải phá thai vì thai dị tật lung tung, lục ngủ ngũ tạng teng beng không tài nào cứu vãn, nếu không cho sinh non bằng phương pháp Kovac ngay thì không khéo nguy to, chết cả mẹ. Đây là đứa con đầu lòng, trời ơi, vợ chồng cứ ôm nhau mà khóc !
Thế rồi có người mách bảo nếu bó tay hết thuốc chữa rồi thì đi tìm Đức Bà của người Đạo Chúa mà cầu xin. Đôi vợ chồng chở nhau Honda hỏi thăm tên Đức Bà, có người chỉ ra Nhà Thờ Đức Bà thì chắc chắn là có Đức Bà rồi đó. Họ đã đến vào buổi tối 8 giờ, gặp một nhóm đang đọc kinh cầu nguyện và hát Thánh Ca quanh tượng Đức Bà Hoà Bình. Kể từ dạo Đức Bà khóc tháng 11 năm 2005 đến nay, tối nào cũng có mấy nhóm chia nhau từng phiên đọc kinh với Đức Bà.
Hôm ấy, nhóm đọc kinh để ý thấy có đôi vợ chồng bụng mang dạ chửa cứ đứng khóc miết chứ chẳng đọc được kinh nào, chẳng hát được bài nào. Sau hỏi ra thì biết gia đình này không có Đạo, bị tư vấn phải phá thai, thế là họ nhiệt tình giới thiệu sáng hôm sau đến gặp Nhóm Bảo Vệ Sự Sống DCCT. Chúng tôi khuyên không có gì phải phá thai cả, còn nếu như lo có tai biến thì chúng tôi lại cho gặp bác sĩ giỏi và tử tế để được tư vấn tới nơi tới chốn. Nghe đến đâu khuôn mặt họ rạng rỡ vui mừng và an tâm đến đó. Tôi chứng kiến mọi diễn tiến đổi thay kỳ diệu ấy, tôi biết đó là Lòng Tin đã được hình thành !
Gần một tháng sau, em bé chào đời. Trời ơi tuyệt vời, bé khoẻ mạnh không có một tý gì là dị tật, ngoại trừ xương sọ của bé chưa tăng trưởng kịp. Sinh con được một tuần thì cả đôi vợ chồng xin học Đạo. Tôi gửi một anh Giáo Lý Viên thuộc Nhóm Bảo Vệ Sự Sống đến hướng dẫn ngay tại nhà. Vừa rồi cháu được ba tháng tuổi thì cả gia đình được nhận Bí Tích Thánh Tẩy, bố mẹ cháu Nhân Nghĩa còn nhận thêm Bí Tích Thêm Sức.
Thánh Lễ hôm ấy có cả nhóm cầu nguyện ngoài Nhà Thờ Đức Bà. Xong xuôi, cả nhóm cùng với gia đình Tân Tòng dễ thương ấy kéo nhau ra Nhà Thờ Đức Bà để tạ ơn Đức Bà Hoà Bình. Anh đảng viên ngày xưa nay đã nộp đơn xin chuyển ngành, ra dân sự tìm nghề khác mưu sinh, cho dù có phải vất vả, mất đi hẳn những thứ lương bổng hậu hĩnh do người ta chạy chọt hối lộ để con khỏi đi bộ đội. Tôi chụp được tấm ảnh vợ chồng anh ta quỳ gối ngay Quảng Trường Đức Bà Sài-gòn, mắt đẫm lệ, miệng mếu máo đọc kinh lần chuỗi Mai Khôi.
Thế đấy, trong Nam ngoài Bắc, cả ở Đại Hội La Vang, rồi Tà Pao ở Bình Thuận, La Mã ở Bến Tre, Bạch Lâm ở Gia Kiệm, Sài-gòn có Nhà Thờ Đức Bà, Quảng Trường Đức Bà, tượng Đức Bà Hoà Bình, thì ở Hà Nội có Phố Đức Bà, Đài Đức Bà, Đất của Đức Bà... Đâu đâu cũng vang lên lời kinh, câu hát cầu nguyện với Đức Bà. Cuối kinh của Tuần Cửu Nhật kính Đức Bà Hằng Cứu Giúp, thế nào cũng đọc: “Lạy Thánh An Phong là Quan Thầy bầu chữa chúng con, xin giúp đỡ chúng con trong những khi thiếu thốn biết chạy đến cùng Đức Bà Maria”.
Vâng, chúng con rủ nhau chạy đến với Đức Bà đây. Lúc này dân tộc chúng con, quê hương chúng con đang thiếu đủ chuyện. Toàn là thiếu những chuyện tày trời: thiếu nhân bản, thiếu văn hoá, thiếu giáo dục, thiếu đạo đức, thiếu công bằng, thiếu lương thiện, thiếu bác ái trong mọi mặt mọi ngành của xã hội, thiếu luôn cả Sự Sống khi người ta đang tâm cho tự do phá thai đạt... huy chương vàng thế giới ! Và nhất là thiếu Đức Tin, vô thần duy vật nên không còn biết sợ Trời sợ Đất gì nữa !
|