MeMaria.org
Radio Giờ Của Mẹ - Giờ Bình An - Giờ Tin Yêu - Giờ Hy Vọng
(714) 265-1512. Email: Kim Hà
banner
Google Search
memaria www  

Local Search
PayPal - The safer, easier way to pay online!
top menu :: mẹ maria :: đề mục chính :: các bài mới
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
  
Kêu Trời ! Chúa Nhật Xix Tn (năm A)
Chủ Nhật, Ngày 10 tháng 8-2008

CHÚA NHẬT XIX TN (Năm A)
Mt 14, 22 – 33

KÊU TRỜI !

Những tháng ngày nầy, nếu có cái gì chung nhất cho mọi người, mọi giới, mọi ngành nghề, ở đất nước nghèo đói nầy, thì đó là tiếng “kêu trời”: Điện cúp, doanh nghiệp kêu trời; hết rét đậm rét hại lại đến nắng cháy khô hạn, nông dân kêu trời; nông dân kêu trời vì giá phân bón chẳng những cao ngất ngưỡng khiến giá thành vượt cả giá bán, mà còn vì phân bị làm giả; tiểu thương kêu trời vì tăng thu từ giá mặt bằng cho tới thuế và vô vàn khoản thu khác cả hợp lý lẫn bất hợp lý; học phí tăng khiến phụ huynh kêu trời. Hết dịch bệnh lại giá thực phẩm tăng cao và lỗ lã vì bị hết tư thương đến doanh nghiệp tư doanh, quốc doanh ép giá, người chăn nuôi gia súc, gia cầm, thả cá chỉ còn biết kêu trời. Các bà nội trợ kêu trời, vì giá lương thực thực phẩm thay đổi từng ngày. Doanh nhân bất động sản kêu trời vì nhà cửa đóng băng ế ẩm. Nhà nghèo khóc than đất, nhà giàu cũng khóc kêu trời. Bạo lực và những trò dâm ô sa đoạ, băng đảng hoành hành đầy dẫy mặt báo hằng ngày hơn ở bất kỳ nơi đâu trên thế giới, khiến những ai còn tâm huyết với tiến đồ đất nước, buộc phải kêu trời, bất lực kêu trời. Kêu trời hình như là hành vi hợp lý nhất trong sự bất lực, để mong nhen nhúm một tia hy vọng, dù là nhỏ. Kêu trời trở thành phản ứng dây chuyền. Nơi đâu, giờ nào cũng râm ran tiếng kêu trời. Nghệ sĩ hài Bảo Quốc đã phải dựng và diễn vở hài kịch  “Cấm kêu trời”. Và tiếng thở dài khó ai đoán đuợc là thất vọng hoặc cam chịu: “kêu trời không thấu!”

Chỉ có những người đang quên mình vì người khác, đang chịu nhiều khổ đau dày vò, đang chịu tứ bế thiếu thốn và khinh thị, là không kêu trời. Lý do duy nhất, là vì họ chẳng còn thời giờ để mà kêu. Tâm sức và tình thương để dành cho những kẻ bất hạnh mà họ hết lòng yêu thương, khiến họ quên cả bản thân: một người chồng ở Thanh Hoá hơn 30 năm qua vẫn một lòng một dạ với ngươi vợ bị thấp khớp biến dạng co quắp một chỗ. Anh phải lo từ chuyện vệ sinh đánh răng cho tới bón từng thìa cơm muỗng cháo. Hai câu nói “ngô nghê” nhất của anh: “Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu mần răng bà ấy lại chọn mình, vì có rất nhiều người hơn mình kia mà!” và khi người vợ thấy chồng quá khổ sở vì mình, đã khuyên anh tìm người khác làm lại: ”Anh có làm chi sai mô, mà phải làm lại?” (Báo Lao Động 03.2004).

Một người vợ ở Quảng-Nam, tuổi đời mới 32, mà đã hơn mười năm chịu mọi vất vả, đắng cay, quyết tâm chăm sóc người chồng bị xuất huyết não liên tiếp nhiều lần, mà chính các bác sĩ chuyên môn cũng lắc đâu hết hy vọng. Người vợ trẻ nầy cũng có hai câu thật “ngô nghê”: “Dù chỉ còn một chút hy vọng mong manh, em cũng cố bám lấy. Trông lên mình chẳng bằng ai, trông xuống lại thấy có kẻ không bằng mình. Dù là ảnh có nằm đây, thì em vẫn có chồng, nhất là con em vẫn đang có cha!...Trong hoạn nạn mới biết vẫn còn nhiều người tốt. Vợ chồng em không oán hận gì cuộc đời, mà chỉ thấy mình chịu ơn của mọi người quá nhiều”, và :”Em không đủ sức làm được điều gì to tát, nhưng chắc chắn em sẽ tiếp tục làm tròn cái điều mà em đã làm hơn mười năm qua, là không bỏ rơi chồng con trong hoạn nạn, để tìm cho mình hạnh phúc khác!” (biên tập lại VietnamNet 17.06.2003).

30 tuổi, người thanh niên Nguyễn Ngọc Sơn phát hiện bị suy thận độ 4, nhưng khát vọng sống và khát vọng cống hiến luôn mãnh liệt. Cứ hai ngày anh phải tự đi gần một trăm cây số tới bệnh viện để lọc máu cho mình. Anh bảo rằng anh nợ cuộc đời này quá nhiều, và dù ngày mai phải ra đi thì hôm nay anh vẫn phải cống hiến. Anh chỉ thương mẹ sẽ cô đơn khi anh ra đi: “Mẹ ơi! Không phải khi sắp lìa xa mẹ con mới nói rằng con rất yêu mẹ, mẹ ơi! Không phải giờ đây khi nhìn tấm thân gầy của mẹ run lên bần bật con mới hiểu đời mẹ khổ đau đã nhiều vì con, mẹ ơi! Con yêu mẹ lắm, mẹ có biết không? … Xin đừng khóc nữa mẹ ơi! Ngày mai con sẽ về nơi ông bà…. Con đi, mẹ nhé, đừng chờ!”... Không bao giờ đọc thấy trong tập ký “Xin đừng khóc nữa, mẹ ơi” một tiếng “kêu trời”.

Lạy Chúa Giêsu, không có ai trong những người nầy hoặc trong câu chuyện những bà mẹ trẻ có con trai, con gái bị chứng bệnh “xương thủy tinh” quái ác, chỉ cần đụng nhẹ là gãy, tận cùng vực thẳm khổ đau, âu lo, mà kêu trời, mà oán than số phận. Chỉ có hy sinh vô bờ bến vì con cái! Điều con ghi nhận là tất cả họ đều không có Đạo, kể cả người mẹ trẻ của em Hội thỉnh thoảng thắp nến cầu xin với Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ Chúa. Con muốn tìm một câu trả  lời, không phải từ các linh mục hoặc tu sĩ, không phải từ các Kitô-hữu, mà ở những lời tâm sự chân thành của một ai đó. Và rất mau, rất dễ tìm, con đọc thấy một Blogger đặt câu hỏi và tự trả lời: Trên đời không có ông Trời?

Một ngày bầu trời xám xỉn, tôi nhìn thấy một người bị cụt chân ngồi xe lăn đi bán vé số. Đã gần giờ xổ số mà xấp vé còn khá nhiều. Khuôn mặt con người khốn khổ nhàu đi trong chán nản khi anh ta lăn bánh xe đến trước một nhà thờ nơi các tín đồ đang tấp nập gởi xe đi vào trong dự lễ Thánh. Hầu như chẳng ai đoái hoài gì đến anh ta. Quần áo đẹp và son phấn lộng lẫy, người ta đang bận bịu chuẩn bị vào ca tụng ’ông Trời’ của mình, chuẩn bị dâng tài vật, nghe Cha nói về tình yêu thương rằng “phải yêu anh em như chính mình con vậy”, rồi người ta sẽ sốt sắng cầu nguyện cho bản thân và gia đình để rồi cuối cùng hân hoan ra về sau khi được Cha ban phước lành. Khi đến và đi nhanh như thế, chắc người ta không biết rằng có lẽ ông Trời cũng cảm thấy ngán ngẩm vì phải ngồi yên trong những công trình kiến trúc nhân tạo, nơi mà công việc chính của “ông” đơn giản chỉ là để con người đến nhìn ngắm và cầu xin n + 1 thứ mà chính bản thân họ không cảm thấy tự tin. Một khi bàng quan và “quen mắt” trước những nỗi khổ sở nhan nhản quanh mình, người ta đã vô tình “giam” ông Trời trong sách vở và những công trình nhân tạo. Chẳng có ông Trời nào tồn tại như vậy nổi! Tuy nhiên, chẳng phải là không có ông Trời, và tiêu đề của tôi chỉ là một phần chưa hoàn chỉnh của đại ý… Đầy đủ thì nó phải thế này: Trên đời không có ông Trời nếu người ta không biết yêu thương nhau! (www.60S.com.vn)

Khác với “kêu trời”, con người không thể không kêu cầu. Hai cách thế và cũng là hai gương “kêu cầu” cho mọi Kitô-hữu: sẵn sàng vâng phục Ý Chúa và tin nhận quyền năng của Chúa. Chúa Giêsu trong Vườn Cây Dầu, trong cơn hãi hùng đến độ mồ hôi trộn lẫn máu, đã cầu xin Chúa Cha cứu Người khỏi uống chén đắng, nhưng xin hoàn toàn vâng theo bất cứ điều gì mà Chúa Cha đã định. Và lời kêu cầu của Thánh Phêrô trong bài Tin Mừng hôm nay, khi biết giới hạn của mình, và nhận biết quyền năng của Chúa Kitô. Sự vâng phục và lòng cậy tin làm nên vẻ đẹp và giá trị của mọi lời kêu cầu. Không có hai yếu tố - thái độ nầy, thì lời “kêu cầu” lại trở thành tiếng “kêu trời”!

CVK Nguyễn-Thế-Bài     

 

 

Print In trang | sendtofriend Email | back Trở về
  
Tin/Bài mới
Mưa Máu Tại Choco, Nước Columbia, Nam Mỹ. (8/11/2008)
Team Work, Tinh Thần Đồng Đội. (8/11/2008)
Lời Chúc: Chúa Ở Cùng Chúng Ta (8/11/2008)
Hỏa Ngục # 4. (8/11/2008)
Đtc Khuyến Khích Việc Thánh Hóa Ngày Chúa Nhật: Cầu Nguyện Và Làm Sao Để Nó Là Ngày Nghỉ Ngơi Tươi Vui (8/11/2008)
Tin/Bài cùng ngày
Giới Thiệu Đan Viện Xitô Thánh Mẫu Châu Sơn Đơn Dương Tại Hải Ngoại, Sacramento, Bắc California (8/19/2008)
Video Clip # 81: Bài Hát Ave Maria Do Ca Sĩ Người Anh Hát Dâng Lên Mẹ Maria. (8/10/2008)
Thơ Song Ngữ: Tiếng Kêu Cứu Của Thai Nhi (8/10/2008)
Nữ Vương Mông Triệu (thơ) (8/10/2008)
Sùng Kính Đức Mẹ Maria (8/10/2008)
Tin/Bài khác
Đức Hồng Y O'malley Sau Năm Năm Sóng Gió (8/9/2008)
Icon Mở Cửa Sổ Windows Nhãn Quan Mới (8/9/2008)
Người Đồng Cảm Đầy Yêu Thương (8/9/2008)
Điểm Gặp Gỡ Chung Cho Tín Ngưỡng Việt (8/9/2008)
Mẹ Tuyệt Vời Lên Trời Cả Hồn Lẫn Xác (8/9/2008)
MeMaria.org -- Từ 15/4/1999 lần truy cập -- Kim Hà [Valid RSS]
Copyright © 2011 www.memaria.org. All Rights Reserved. Powered by VNVN System Inc.
Best view with IE 7.0, Fire Fox, resolution 1024x768