TUYÊN NGÔN TÂM LINH
Khi nói đến
tuyên ngôn, người
ta thường nghĩ ngay tới tuyên ngôn độc lập của một quốc gia. Bài thơ
tứ tuyệt “Nam Quốc Sơn Hà”
được coi là
tuyên ngôn độc lập đầu
tiên của Việt Nam – không rõ
tác giả, nhưng thường
được coi là của
Lý Thường Kiệt,
sau đó có “Bình Ngô Đại
Cáo” của Nguyễn Trãi.
Tâm linh cũng có bản tuyên ngôn đặc biệt: Bát Phúc, tức là Tám Mối Phúc – cũng gọi là Bài Giảng Trên Núi hoặc Hiến Chương Nước Trời.
Trong Cựu ước có Thập Giới – tức là Mười Điều Răn, theo hướng
“tiêu cực” một chút:
ĐỪNG làm
điều này,
CHỚ làm điều nọ, CẤM làm
điều kia. Tân ước có Bát Phúc, theo hướng “tích cực” hơn: PHÚC cho ai làm điều này hoặc thực hành điều kia. Cựu ước và Tân
ước “song song” với
nhau, có vẻ nghịch mà vẫn thuận – không hề đối lập.
Độc
lập là tình trạng không lệ thuộc ai, nghĩa là
được tự do. Có tự do là có hạnh phúc. Tự do tâm linh cần thiết hơn, vì
không còn lệ thuộc tội
lỗi nữa. Cả Cựu ước và Tân
ước đều hướng
con người về Chân-Thiện-Mỹ để có
được bình
an và tự do đích
thực. Tự do không
có nghĩa là phóng túng, xả
láng, mà là tự do quyết
định: sống theo luật hay không
theo luật. Tự do sống
theo luật Chúa là tự
do làm theo ý Chúa, và chính “sự
tự ép mình” đó lại
chính là sự tự do đích
thực – tự do yêu mến.
Quả
thật, “Công Lý Chúa trường tồn, Luật Chúa là
Chân Lý.” (Tv 119:142) Thật
tuyệt vời đối với lời xác
định của Thánh
Gioan Tông Đồ: “Yêu mến Thiên Chúa là tuân giữ các điều răn của Người. Mà các
điều răn của
Người có nặng
nề gì đâu, vì mọi kẻ đã
được Thiên
Chúa sinh ra đều
thắng được thế gian.” (1 Ga 5:3-4) Những người tin theo Chúa
luôn “vui thú với Luật Chúa,
nhẩm đi nhẩm lại suốt
đêm ngày,” (Tv 1:2) họ
“thích làm theo Thánh Ý và ấp
ủ Luật Chúa trong lòng.” (Tv 40:9) Như vậy là hạnh phúc, vì “kẻ yêu luật Chúa hưởng an bình thư thái, chẳng còn lo gặp chướng ngại nào.”
(Tv 119:165) Hoàn toàn độc
lập và tự do.
Con người
như con ngựa chứng ngang bướng, thường ảo
tưởng về mình nhưng lại yếu đuối và sa
ngã. Sách Xô-phô-ni-a có lời
hiệu triệu: “Hỡi tất cả những ai nghèo
hèn trong xứ sở, những
kẻ thi hành mệnh lệnh của Đức Chúa,
anh em hãy tìm kiếm
Người; hãy tìm sự công chính, hãy tìm đức khiêm nhường thì may ra anh em sẽ được che chở trong ngày thịnh nộ của Đức Chúa.” (Xp
2:3) Lời hiệu triệu
này cũng chính là lời
cảnh báo dành cho mỗi chúng ta ngày nay, chẳng trừ ai. Lời đó như
“chiếc hàm
thiếc” kiềm chế con ngựa vậy.
Là Đấng
công minh và chính trực,
Thiên Chúa chỉ yêu
quý những ai sống khiêm nhường. Vì thế, Ngài xua đuổi những kẻ kiêu
căng tự đắc, triệt
hạ kẻ ngông nghênh tự phụ, như Ngài
đã nói thẳng với dân
Ít-ra-en: “Ta sẽ
cho sót lại
giữa ngươi một dân nghèo hèn và bé nhỏ; chúng sẽ tìm nương ẩn nơi danh Đức Chúa. Số dân Ít-ra-en còn sót lại sẽ không làm chuyện tàn ác bất công, cũng không ăn
gian nói dối và miệng lưỡi chúng sẽ không còn phỉnh gạt. Nhưng chúng sẽ được chăn dắt và nghỉ ngơi mà không còn bị ai làm cho khiếp sợ.” (Xp 3:12-13) Thà có ít người mà tốt lành còn hơn nhiều người mà toàn thứ dở hơi, xấu xa, độc ác,
giả hình,... Kinh Thánh xác định: “Người triệt hạ kẻ
ăn nói kiêu căng và cứu vớt ai khiêm nhường cúi mặt.” (G
22:29)
Thiên Chúa toàn năng và bất biến, chính Ngài “tạo thành trời đất với biển khơi cùng
muôn loài trong đó,” và “giữ
lòng trung tín mãi muôn đời.”
(Tv 146:6) Ngài là Đấng chí công vô tư, không
thiên tư tây vị bất cứ
ai, yêu quý chân lý và công lý, vì thế
Ngài “xử công
minh cho người bị áp bức, ban lương thực cho kẻ
đói ăn, giải phóng
những ai tù tội, và mở mắt cho kẻ mù
loà.” (Tv 146:7-8a) Thật hạnh
phúc cho ai nhận biết
và hết lòng
tôn thờ một Thiên
Chúa tốt lành
như vậy.
Thánh Gioan tông đồ xác định: “Thiên Chúa là tình yêu.” (1
Ga 4:8 và 16) Vì thế, Ngài
hay “mủi lòng”,
luôn chạnh lòng
thương những người
thấp cổ bé miệng
bị những kẻ ăn trên ngồi trước áp bức đủ kiểu. Mọi thời
đều có lũ “đỉa người” hút máu
dân lành, bóc lột tận xương
tủy, áp bức tàn nhẫn mà không chút tình người. Nhưng Thiên Chúa mạnh mẽ đòi lại công lý cho họ: “Chúa cho kẻ bị dìm xuống đứng thẳng lên,
Chúa yêu chuộng những
người công chính. Chúa phù trợ những khách
ngoại kiều, Người
nâng đỡ
cô nhi quả
phụ, nhưng phá vỡ mưu đồ bọn ác
nhân.” (Tv 146:8b-9) Thiên Chúa toàn năng và quyền phép, không một thế lực hoặc thần lực
nào địch nổi,
vì Ngài “nắm giữ vương
quyền muôn muôn thuở
và hiển trị ngàn
đời.” (Tv 146:10) Chắc
chắn những người chịu oan ức sẽ được
Ngài giải thoát kịp thời.
Vì vậy,
thật diễm phúc khi được tán dương Ngài: “Chúc
tụng Ðấng nhân danh Chúa mà đến, bình an trên trời và vinh quang trên các tầng trời.” (Lc 19:38) Tôn vinh Thiên Chúa không chỉ là niềm vinh dự mà còn là trách nhiệm của chúng ta – các thụ tạo của Ngài.
Nhưng vì là phàm nhân yếu đuối, chúng
ta khó tránh khỏi những lúc
xao lòng, dao động trước
nghịch cảnh. Với lòng yêu thương,
Thánh Phaolô nhắc nhở: “Thưa
anh em, anh em thử nghĩ lại xem: khi anh em được
Chúa kêu gọi,
thì trong anh em đâu có mấy kẻ khôn ngoan trước mặt người đời,
đâu có mấy người quyền thế, mấy
người quý phái. Song những gì thế gian cho là điên dại, thì Thiên Chúa đã chọn để hạ nhục những kẻ
khôn ngoan, và những
gì thế gian cho là yếu kém, thì Thiên Chúa đã chọn để hạ nhục những kẻ
hùng mạnh; những
gì thế gian cho là hèn
mạt không
đáng kể, là
không có, thì Thiên Chúa đã chọn để huỷ diệt những gì hiện có, hầu không một phàm nhân nào dám tự phụ trước mặt Người.” (1 Cr 1:26-29) Tự phụ hoặc tự mãn là
do “cái tôi” quá lớn, loại
gây ra các thứ tội. Nó
không chỉ đáng
ghét mà còn đáng sợ, thế nên
Thánh Vịnh gia tha thiết
kêu cầu: “Xin giữ
cho tôi tớ
Ngài khỏi kiêu ngạo, đừng để tính xấu này thống trị con.” (Tv 19:14a)
Phong cách sống
của Chúa Giêsu luôn “khác người”, không giống ai, thậm chí là có vẻ “ngược đời”, theo dạng
nghịch-lý-thuận.
Thật vậy, cuộc đời Ngài
luôn gắn liền với
những mẫu tự T một cách lạ lùng: Trầm Tư (cầu nguyện), Thật Thà
(chân lý), Thẳng Thắn (công
lý), Tha Thứ (nhân hậu, thương xót),
Trừng Trị (công
minh). Thật tuyệt!
Một lần nữa,
Thánh Phaolô xác định:
“Phần anh em, chính nhờ Thiên Chúa mà anh em được hiện hữu trong Đức Kitô
Giêsu, Đấng đã trở nên sự khôn ngoan của chúng ta, sự khôn ngoan phát xuất từ Thiên
Chúa, Đấng đã làm
cho anh em trở nên
công chính, đã thánh hoá và cứu
chuộc anh em, hợp như lời đã
chép rằng: AI TỰ HÀO
THÌ HÃY TỰ HÀO
TRONG CHÚA.” (1 Cr 1:30) Chỉ có điều đó mới là niềm hãnh diện cần thiết và
đáng yêu thực sự.
Như đã nói trên đây, Cựu ước chú ý mệnh lệnh phủ định với
chữ CẤM – tức là ép buộc, còn Tân ước chú trọng mệnh lệnh xác
định với chữ
NÊN – tức là
khuyên răn. Rõ ràng Tân ước
tích cực hơn Cựu ước,
vì Tân ước không hề áp đặt hoặc bắt buộc, mọi người
được sử dụng quyền tự do của mình
mà chọn lựa và quyết định.
Qua trình thuật
Mt 5:1-12, Thánh sử
Mát-thêu cho biết rằng,
khi thấy đám đông, Đức Giêsu lên núi. Ngài ngồi xuống, và các môn đệ đến gần. Rồi Ngài dạy dỗ họ 8 điều khoản
ngắn gọn để làm kim chỉ nam cho cuộc sống:
Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.
Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa
làm gia nghiệp.
Phúc thay ai sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên
Chúa ủi an.
Phúc thay ai khát khao nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên
Chúa cho thoả lòng.
Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên
Chúa xót thương.
Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.
Phúc thay ai xây dựng hoà bình, vì họ sẽ được gọi là con
Thiên Chúa.
Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính, vì Nước Trời là của họ.
Và rồi
Ngài còn nói thêm: “Phúc thay anh em khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa. Anh
em hãy vui mừng
hớn hở, vì phần thưởng dành
cho anh em ở trên trời thật lớn lao. Quả vậy, các
ngôn sứ là những người đi trước anh
em cũng bị người ta bách hại như thế.” (Mt 5:11-12) Lời này vừa là cách nhấn mạnh, vừa là lời giải thích, và cũng vừa là lời động viên những người bước theo Chúa.
Bát Phúc cũng chính là Ánh Sáng soi đường dẫn lối cho các
tín nhân trên bước đường
lữ hành trần gian về Quê Trời, nếu không đi theo ánh sáng này
thì chắc chắn sẽ
lạc lối.
Đó là Bản
Tuyên Ngôn Tâm Linh đầu
tiên của nhân loại. Chắc chắn không
có bản tuyên
ngôn nào ngắn gọn và súc
tích hơn nữa. Sau khi đọc
Bản Tuyên Ngôn Nước Trời, vĩ nhân
Gandhi (vị Cha già
Đáng kính của dân tộc Ấn Độ và
được tôn
vinh như một thánh
nhân) đã tuyên bố rằng Bài Giảng Trên Núi là bản tuyên ngôn hay nhất, và nhờ đó mà ông cảm thấy yêu mến Chúa Giêsu.
Lạy
Thiên Chúa, nguyện
xin Lời Chúa luôn là ngọn đèn soi bước đời chúng
con và luôn là ánh sáng chỉ
đường chúng con đi, (Tv 119:105) để nhờ đó
chúng con biết tuân giữ các điều khoản mà Thầy Giêsu truyền dạy. Chúng
con cầu xin nhân
danh Thánh Tử Giêsu,
Đấng Cứu Độ
duy nhất của nhân loại. Amen.
TRẦM
THIÊN THU
|