GIỮA
BẦY SÓI
Ngày xưa,
khi Thiên Chúa kêu gọi ông Giêrêmia làm sứ giả, ông lo sợ
vì tự thấy mình “còn quá trẻ và không biết ăn nói”
(Gr 1:6). Nhưng Thiên Chúa bảo ông đừng có nói như thế
và đừng sợ vì Ngài luôn ở với ông (Gr 1:7-8). Và Ngài
nói thẳng: “Hãy chỗi dậy! Hãy nói với chúng tất cả
những gì Ta sẽ truyền cho ngươi. Trước mặt
chúng, ngươi đừng run sợ; nếu không, trước
mặt chúng, chính Ta sẽ làm cho ngươi run sợ luôn” (Gr
1:17). Cái “nếu không” đó thực sự rất đáng
quan ngại!
Theo Chúa là
điều khó, càng khó hơn khi vâng lời Ngài đến bất
cứ nơi nào, nhất là những nơi “không an toàn” – không
an toàn về mọi phương diện: kinh tế, xã hội,
văn hóa, chính trị,... Thật “căng”, bởi vì đôi
khi gặp phải những con người mà cứ tưởng
gặp bầy thú hoang. Không hề dễ dấn thân chút nào,
vì dấn thân là từ bỏ mình, là dám hy sinh, chấp nhận
thiệt thòi, bất chấp nguy hiểm, hành động vì
lý tưởng Đức Kitô và vì ích lợi của tha nhân
chứ không vì tư lợi hoặc tư danh. Dấn thân nhân
danh Đức Kitô để phục vụ người nghèo
và bảo vệ dân tộc. Đó là dấn thân theo nghĩa
tốt. Dấn thân cũng có nghĩa xấu: Dấn thân vào
con đường tội lỗi. Chữ “dám” thật là thâm
thúy theo nghĩa tích cực!
Dấn thân đòi
hỏi phải có sức mạnh ý chí. Có nhiều con đường
dấn thân, với cách thức và mức độ khác nhau.
Tri thức nhằm phục vụ xã hội cũng là một
cách dấn thân. Nhưng với các Kitô hữu, có một con đường
dấn thân đặc biệt, một trong ba thiên chức (vương
đế, tư tế, ngôn sứ) được Thiên Chúa
trao ban từ khi lãnh nhận Bí tích Thánh tẩy, đồng
thời cũng là trách nhiệm thực hiện lệnh truyền
phổ quát của Đức Kitô: “Hãy đi khắp tứ phương
thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo”
(Mc 16:15). Được sai đi mà lại đòi điều
kiện, theo ý muốn của mình, không chịu dấn thân,
thế thì vô ích, và Chúa cũng “chịu thua” luôn!
Dấn thân ở
dạng nào cũng khó nhọc, vất vả, dù tích cực
hay tiêu cực, và thậm chí còn nguy hiểm, thế nên rất
cần lòng can đảm và nỗ lực: “Con ơi, nếu
con muốn dấn thân phụng sự Đức Chúa, con hãy
chuẩn bị tâm hồn để đón chịu thử thách”
(Hc 2:1). Thiên Chúa không hứa ngon hứa ngọt như kiểu
quảng cáo của người đời.
Trong những
ngày hạ tuần tháng 6-2019, chúng ta được biết
đến một tấm gương sáng về việc dấn
thân truyền giáo – một chứng nhân sống động.
Đó là Lm Phaolô Nguyễn Chí Thiện, thuộc GP Hà Tĩnh (tỉnh
Quảng Bình). Lm Thiện sinh năm 1970, thụ phong linh mục
ngày 19-6-2010, nhận được bài sai về quản xứ
Sen Bàng, nhưng khi đi ngang qua làng quê Thánh Tôma Thiện bị
bỏ mặc suốt nửa thế kỷ, nhìn cây Thánh Giá
đã hiện diện trầm mặc rêu phong còn khắc ghi
danh xưng vị anh hùng trùng tên với mình, tân linh mục đã
cảm khái nhận ra thiên ý nhiệm mầu về nơi mình
phải đến và ở lại. Sau đó, cha Thiện đã
xin đổi bài sai về xứ Trung Quán để bắt
đầu công việc truyền giáo và tái truyền giáo, sống
nghèo khó cùng với bao trăn trở, lo toan,... Sau 9 năm tái
truyền giáo, Lm Thiện đã vực dậy được
đời sống đức tin tại 4 giáo xứ: Trung
Quán, Hoành Phổ, Phúc Tín, và Bình Thôn. Nhưng ý Chúa nhiệm mầu,
Lm Thiện được Chúa truyền “bài sai tuyệt đối”
vào ngày 20-6-2019: Về Quê Trời.
Thuở xưa,
ngôn sứ Isaia đã vâng lời Thiên Chúa và lên tiếng động
viên: “Hãy vui mừng với Giêrusalem, hãy vì Thành Đô mà hoan hỷ,
hỡi tất cả những người yêu mến Thành Đô!
Hãy cùng Giêrusalem khấp khởi mừng, hỡi tất cả
những người đã than khóc Thành Đô, để
được Thành Đô cho hưởng trọn nguồn
an ủi, được thoả thích nếm mùi sung mãn vinh
quang, như trẻ thơ bú no bầu sữa mẹ” (Is 66:10-11).
Tại sao như vậy? Bởi vì chính Đức Chúa đã
tuyên phán: “Này Ta tuôn đổ xuống Thành Đô ơn thái bình
tựa dòng sông cả, và Ta khiến của cải chư dân
chảy về tràn lan như thác vỡ bờ. Các ngươi
sẽ được nuôi bằng sữa mẹ, được
bồng ẵm bên hông, nâng niu trên đầu gối. Như mẹ
hiền an ủi con thơ, Ta sẽ an ủi các ngươi
như vậy; tại Giêrusalem, các ngươi sẽ
được an ủi vỗ về” (Is 66:12-13). Tình yêu thương
được Thiên Chúa thể hiện bằng nhiều cách,
rõ ràng và cụ thể. Thật tuyệt vời!
Giêrusalem là Thánh
Đô, nơi có Đền Thờ Thiên Chúa, hình ảnh Nước
Trời, và Thánh Vịnh gia đã thốt lên: “Vui dường
nào khi thiên hạ bảo tôi: ‘Ta cùng trẩy lên đền thánh
Chúa!’. Và giờ đây, Giêrusalem hỡi, cửa nội thành,
ta đã dừng chân” (Tv 122:1-2). Và rồi ngôn sứ Isaia đã
“bật mí” cho chúng ta biết: “Nhìn thấy thế, lòng các bạn
sẽ đầy hoan lạc, thân mình được tươi
tốt như cỏ đồng xanh. Đức Chúa sẽ biểu
dương quyền lực của Người cho các tôi tớ
biết, và nổi cơn thịnh nộ với các kẻ thù”
(Is 66:14). Vàng và thau rạch ròi, không thể lẫn lộn.
Duy nhất chỉ
có một Thiên Chúa, Đấng cao cả muôn trùng, còn chúng ta
chỉ là thụ tạo, bụi cát, hoàn toàn bất xứng,
nhưng Ngài vẫn bảo vệ chúng ta như con người
trong mắt Ngài (x. Đnl 32:10). Vì thế, chúng ta càng phải
nghe lời kêu gọi của Thánh Vịnh gia: “Cả trái đất,
hãy tung hô Thiên Chúa, đàn hát lên mừng Danh Thánh rạng ngời,
nào dâng lời ca tụng tôn vinh! Hãy thưa cùng Thiên Chúa: Khủng
khiếp thay, sự nghiệp của Ngài! Trước thần
lực uy hùng, địch thù khúm núm” (Tv 66:1-3). Và đừng
quên cầu xin Thiên Chúa: “Xin giữ gìn con như thể con ngươi,
dưới bóng Ngài, xin thương che chở” (Tv 17:8).
Luật trừ
không được áp dụng cho bất cứ loài nào, mà “toàn
trái đất phải quỳ lạy tôn thờ, và đàn
ca mừng Chúa, đàn ca mừng Thánh Danh” (Tv 66:4). Cứ nhìn
xem công trình của Thiên Chúa là thiên nhiên thì không ai có thể bác
bỏ ơn Ngài: “Hành động của Người đối
với phàm nhân thật đáng kinh đáng sợ! Chúa làm cho
biển khơi hoá đất liền, và dân Người đi
bộ qua sông; việc Người làm đó khiến ta hoan
hỷ” (Tv 66:5-6). Kinh Thánh phân tích: “Hết những ai không chịu
nhìn nhận Thiên Chúa, tự bản chất là những kẻ
ngu si. Từ những vật hữu hình tốt đẹp,
chúng không đủ khả năng nhận ra Đấng hiện
hữu, và khi chiêm ngắm bao công trình, chúng cũng không nhận
biết Đấng Hoá Công. Thế mà, lửa với gió, hay
làn khí thoảng qua, hay tinh tú bầu trời, hay nước
chảy cuồn cuộn, hay đèn trời thắp sáng, chúng
lại coi là thần, là những bậc quản cai hoàn vũ”
(Kn 13:1-2). Đúng là ngu si thật!
Thật hạnh
phúc khi chúng ta có thể nhận biết và tôn thờ một
Thiên Chúa mà thôi. Nhưng vì tài hèn, sức mọn, chúng ta chỉ
còn biết cúi đầu tin kính, thờ lạy, tôn vinh và dâng
lời cảm mến: “Xin chúc tụng Thiên Chúa đã chẳng
bác lời thỉnh nguyện con dâng, lại cũng không dứt
nghĩa đoạn tình” (Tv 66:20). Và còn hơn thế nữa,
như Thánh Vịnh gia xác định: “Dầu cha mẹ có bỏ
con đi nữa, thì hãy còn có Chúa đón nhận con” (Tv 27:10).
Ôi, hồng ân bao la, tình yêu vô biên và lòng thương xót hải
hà của Thiên Chúa! Chính Chúa Giêsu cũng đã xác định:
“Không có Thầy, anh em chẳng làm gì được” (Ga 15:5).
Có nhận biết được như vậy thì người
ta mới khả dĩ vui vẻ dấn thân vì công ích một
cách vô điều kiện. Nói theo Giáo huấn Xã hội Công
giáo, cuộc sống luôn có tính bổ trợ và liên đới
với nhau. Thật vậy, ngay cả tội lỗi cũng
có tính liên đới.
Tiền nhân nói
rằng “biết người, biết ta, trăm trận trăm
thắng”. Kinh nghiệm của cổ nhân truyền lại
hẳn là không sai. Y như rằng, Thánh Phaolô đã biết mình
yếu đuối và khốn nạn, nên ngài đã đủ
sức vượt qua chính mình và mọi trở lực, để
rồi lại có mơ ước chẳng giống ai cả:
“Ước chi tôi chẳng hãnh diện về điều gì,
ngoài thập giá Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta! Nhờ thập
giá Người, thế gian đã bị đóng đinh vào
thập giá đối với tôi, và tôi đối với thế
gian” (Gl 6:14). Tương tự, ĐGM Lambert de la Motte cũng
dám “ngược đời” nên mới sáng lập Hội Dòng
Mến Thánh Giá – chứ không ưa, không thích, không yêu, không mến
thứ gì khác.
Để giải
thích lý do, Thánh Phaolô cho biết: “Cắt bì hay không cắt bì chẳng
là gì cả, điều quan trọng là trở nên một thụ
tạo mới” (Gl 6:15). Cắt bì là một dạng luật
Cựu Ước. Tân Ước không còn. Tất nhiên ngày
nay lại càng cảm thấy xa lạ hơn. Nhưng vấn
đề là cách nói rất rõ ràng, rất thẳng thắn. Cái
“hay” là như vậy. Chính điều đó là điều
chúng ta phải hết sức lưu ý khi chấp nhận vì
Chúa mà dấn thân (hoặc cứ cho là thế). Dấn thân được
thể hiện đa dạng: Sống đức ái Kitô giáo,
tham gia các hội đoàn, làm việc tông đồ, làm từ
thiện,… Nhưng không khéo thì chúng ta dễ so đo theo cách
trần tục – tức là chúng ta là “chính” mà Chúa là “phụ”,
nghĩa là Chúa chỉ như bức bình phong “che chắn” chúng
ta mà thôi. Ôi chao, thế thì nguy hiểm quá!
Thánh Phaolô chúc
mọi người được hưởng bình an và lòng
thương xót của Chúa, nhưng ngài nghiêm túc đề nghị:
“Xin đừng có ai gây phiền toái cho tôi nữa, vì tôi mang
trên mình tôi những dấu tích của Đức Giêsu” (Gl 6:17).
Sự “gây phiền toái” rất đáng lưu ý, bởi vì có
khi không là gì theo ý mình nhưng lại phiền phức đối
với người khác. Đừng ảo tưởng hoặc
độc đoán mà “suy bụng ta ra bụng người”.
Như chúng ta
đã biết, ngoài Nhóm Mười Hai, Chúa Giêsu còn chỉ
định bảy mươi hai người khác, và sai các ông
cứ từng hai người một đi trước, vào
tất cả các thành, các nơi mà chính Ngài sẽ đến.
Rồi Ngài căn dặn họ: “Anh em hãy ra đi. Này Thầy
sai anh em đi như CHIÊN CON đi vào giữa BẦY SÓI. Đừng
mang theo túi tiền, bao bị, giày dép. Cũng đừng chào
hỏi ai dọc đường. Vào bất cứ nhà nào,
trước tiên hãy nói: ‘Bình an cho nhà này!’. Nếu ở
đó, có ai đáng hưởng bình an, thì bình an của anh em
sẽ ở lại với người ấy; bằng không
thì bình an đó sẽ trở lại với anh em. Hãy ở lại
nhà ấy, và người ta cho ăn uống thức gì, thì anh
em dùng thức đó, vì làm thợ thì đáng được
trả công. Đừng đi hết nhà nọ đến
nhà kia. Vào bất cứ thành nào mà được người
ta tiếp đón, thì cứ ăn những gì người ta
dọn cho anh em” (Lc 10:2-8). Đi tới nơi “không thoải
mái” mà lại không được mang thứ chi cả. Tất
nhiên Ngài không “chơi ép” ai, mà Ngài chỉ muốn các đệ
tử KHÔNG ĐƯỢC vương “mùi đời” hoặc
dính líu vật chất.
Diễm phúc
khi được Thiên Chúa sai đi, nhưng người-được-sai-đi
PHẢI biết dứt khoát buông bỏ để dấn thân,
nếu không thì “hư bột, hư đường hết
trơn”. Từ bỏ và dấn thân không dễ chút nào, vì
đó là “cuộc gian khổ” thật chứ không là lý thuyết:
Như chiên con vào giữa bầy sói, KHÔNG mang tiền bạc,
KHÔNG mang hành lý. Như “chiên con” chứ không như “chiên lớn”,
và giữa “bầy sói” chứ không là bầy thú hiền lành.
Thật là “căng” quá đi! Có lẽ vì “căng” vậy nên
một số người áp dụng “phương pháp” này: “Cờ
đến tay ai thì người đó phất”. Thay vì chúng
ta “run rẩy” trong tay Chúa thì chính Chúa lại chịu “run rẩy”
trong tay chúng ta. Run rẩy vì “lạnh”, vì “sợ”, và nhiều
cái VÌ, BỞI, TẠI, NHƯNG, NẾU, GIÁ,… Rất đáng
quan ngại!
Có nhiều hệ
lụy trong cuộc sống – cả đạo và đời.
Một trong các “nguy cơ” đó có liên quan vấn đề
vật chất, nói thẳng ra là tiền bạc, nên Thánh
Phaolô đã xác định rạch ròi: “CỘI RỄ sinh ra
mọi điều ác là LÒNG HAM MUỐN TIỀN BẠC, vì buông
theo lòng ham muốn đó, nhiều người đã LẠC
XA đức tin và CHUỐC LẤY bao nỗi đớn đau
xâu xé” (1 Tm 6:10).
Năm 2013,
trong buổi lễ thuộc khuôn khổ Năm Đức
Tin để tất cả các giám mục (gần 300 giám mục
uy tín của 221 giáo phận) long trọng tuyên xưng đức
tin tại lễ bế mạc Hội đồng Giám mục
Ý khóa 65, ĐGH Phanxicô đã thẳng thắn tấn công trực
tiếp vào SỰ LƯỜI BIẾNG, TINH THẦN NGHỀ
NGHIỆP (quan liêu), THÓI ƯA THÍCH TIỀN BẠC và NGẠO
MẠN của các giám mục Ý. ĐGH Phanxicô đã dành cho họ
một bài diễn văn “nảy lửa” theo dạng “bom tấn”
(bombard). Không hề rào trước đón sau, ĐGH Phanxicô yêu
cầu các giám mục PHẢI TRẢ LỜI THẲNG THẮN
câu hỏi mà Chúa Kitô đã đặt ra với Phêrô: “Con có yêu
thầy không?”. Mọi chủ chăn phải tự đặt
cho mình câu hỏi đó, bởi vì mục vụ xây dựng
trên nền tảng “thân mật với Chúa, sống với
Chúa là thước đo sự phục vụ Giáo Hội, diễn
tả lòng sẵn sàng vâng phục, hạ mình và tận hiến”.
Ai cảm thấy “nhột” hay “khó chịu”?
Hôm đó, ĐGH
Phanxicô đã nhìn thẳng vào các giám mục và công tố nặng
nề chưa từng có tại Đề Thờ Thánh Phêrô,
đặc biệt đề cập việc tự kiểm
điểm Giáo Hội: “Chúng ta không phải là thể hiện
của một cơ cấu hay một sự cần thiết
được tổ chức, nhưng là dấu chỉ sự
hiện diện hành động của Chúa Phục Sinh. Vì thế,
phải có SỰ TỈNH TÁO THIÊNG LIÊNG, thiếu nó thì chủ
chăn, trước hết là giám mục, sẽ nguội lạnh,
vô tâm, quên lãng và trở thành vô cảm, bị lôi cuốn theo
viễn tượng chức quyền, tiền bạc và thỏa
hiệp với tinh thần thế tục. Những cái đó
làm họ trở nên LƯỜI BIẾNG, thành một dạng
CÔNG CHỨC, một NHA LẠI của nhà nước CHỈ
BIẾT LO CHO BẢN THÂN, cho tổ chức và các cơ cấu,
thay vì lo cho lợi ích đích thực của dân Chúa. Làm thế
họ dễ bị rơi vào tình trạng nguy hiểm như
Tông đồ Phêrô đã chối Chúa, mặc dù trên hình thức
họ TỰ XƯNG và rao giảng nhân danh Thiên Chúa, nhưng
họ đã LÀM TỔN THƯƠNG đến sự Thánh
thiện của Mẹ Giáo hội bằng cách làm cho Giáo hội
ít sinh hoa kết quả. Câu hỏi dai dẳng của Chúa có
thể đem lại nỗi cay đắng, cụt hứng
và có khi mất cả lòng tin. Nhưng đó không phải là những
tâm tình mà câu hỏi của Chúa muốn gợi lên, trái lại,
những tâm tình đó làm lợi cho kẻ thù, khiến qủy
dữ phải co rúm lại trong sự chua cay, rên xiết và
tuyệt vọng. Chúa Giêsu không nhục mạ ai, mà Người
giúp lấy lại can đảm”.
Và rồi ĐGH
Phanxicô nói thêm: “Như thế chúng ta sẽ tìm thấy niềm
vui của một Giáo Hội phục vụ, khiêm tốn và trong
tình huynh đệ”. Và đó là điều mà chắc hẳn
ai cũng đều mong ước và khao khát đêm ngày. Thấy
người mà chạnh nghĩ đến Giáo Hội tại
Việt Nam!
Khi sai Nhóm Bảy
Mươi Hai ra đi, vào đời, dấn thân và chữa
lành những người đau yếu trong thành, và nói với
họ về Triều Đại Thiên Chúa đã đến
gần (Lc 10:9), Chúa Giêsu đã căn dặn rõ ràng: “Khi vào bất
cứ thành nào mà người ta không tiếp đón thì anh em
ra các quảng trường mà nói: Ngay cả bụi trong thành
các ông dính chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin giũ trả lại
quý vị. Tuy nhiên quý vị phải biết điều này:
Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần” (Lc 10:10-11).
Và Ngài cho biết điều rất quan trọng: “Trong ngày ấy,
thành Xơđôm còn được xử khoan hồng hơn
thành đó” (Lc 10:12). Có sự khác nhau giữa hai tình trạng
Biết và Không Biết, Tin và Không Tin.
Một thời
gian sau, Nhóm Bảy Mươi Hai trở về và hớn hở
nói: “Thưa Thầy, nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ
cũng phải khuất phục chúng con” (Lc 10:17). Nhưng Đức
Giêsu cho biết: “Thầy đã thấy Satan như một
tia chớp từ trời sa xuống. Đây, Thầy đã
ban cho anh em quyền năng để đạp lên rắn
rết, bọ cạp và mọi thế lực Kẻ Thù, mà
chẳng có gì làm hại được anh em” (Lc 10:18-19). Đó
cũng là lời cảnh báo, và Ngài còn cảnh báo về vấn
đề liên quan tính kiêu ngạo: “Anh em CHỚ MỪNG vì quỷ
thần phải khuất phục anh em, nhưng HÃY MỪNG
vì tên anh em đã được ghi trên trời” (Lc 10:20). Thật
vậy, Thánh Abba Dorotheus cảnh báo: “Bản chất phàm nhân
luôn phải cảnh giác cao độ, bởi vì Satan biết
rõ nhược điểm (điểm yếu) đó nên nó tấn
công mạnh lắm. Chúng ta hãy canh giữ lương tâm, đừng
để lương tâm tố cáo chúng ta về bất kỳ
điều gì, nhưng cũng đừng coi thường
nó trong bất cứ điều gì, cho dù nhỏ mọn. Nếu
ai bắt đầu nói, ‘Tôi ăn miếng này thì có hệ gì?
Tôi nhìn xem cái kia thì có can chi?. Sau đó, từ ‘cái này không hề
gì, điều kia chẳng can chi’, người ấy sẽ
sa vào một TẬP QUÁN XẤU và bắt đầu COI THƯỜNG
cả những điều to lớn và quan trọng, rồi
CHÀ ĐẠP chính lương tâm của họ”.
Thật đáng
sợ, và cũng thấy rùng mình khi nghe lời Thánh Phaolô nhắc
nhở: “Không có loài thọ tạo nào mà không HIỆN RÕ trước
Lời Chúa, tất cả đều TRẦN TRỤI và PHƠI
BÀY trước mặt Đấng có quyền đòi chúng ta
trả lẽ” (Dt 4:13). Vì thế mà phải luôn tỉnh thức
với lời cảnh báo của Thánh Phêrô: “Anh em hãy sống
tiết độ và tỉnh thức, vì ma quỷ, thù địch
của anh em, như sư tử gầm thét, rảo quanh tìm
mồi cắn xé” (1 Pr 5:8). Là ma quỷ nên bản chất của
nó rất ma mãnh và quỷ quyệt.
Điều
kiện để được Thiên Chúa phù trợ là trung
tín với Lề Luật. Chính Ngài đã từng động
viên dân xưa: “Mạnh bạo lên, can đảm lên! Đừng
run khiếp, đừng sợ hãi, vì Đức Chúa, Thiên Chúa
của ngươi, sẽ ở với ngươi bất
cứ nơi nào ngươi đi tới” (Gs 1:6-9). Đó cũng
là lời động viên dành cho chúng ta ngày nay.
Lạy Thiên
Chúa, xin cho chúng con đủ can đảm để buông bỏ
những gì thuộc trần tục, vững tin và hành động
vì Ngài; xin ban Thần Khí biến đổi Giáo Hội theo
Thánh Ý Ngài, biết cầu nguyện và sám hối, thoát khỏi
mọi thứ ngẫu tượng, có những chủ chăn
thoát vòng kim cô của lười biếng, ích kỷ, hèn nhát,
buồn thảm, xơ cứng,... nhưng luôn năng động
và hội nhập, thể hiện lòng thương xót của
Ngài, nhất là đối với những con chiên yếu đuối,
dơ bẩn, ghẻ lở,... Chúng con cầu xin nhân danh Mục
Tử Giêsu, Đấng Cứu Độ duy nhất của
nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN
THU
|