ĐƯỢC TẠO DỰNG
VÌ CHÂN LÝ, KHÔNG VÌ TÀ
THUYẾT
“Phản nghịch cũng có tội như bói
toán, ngoan cố
là tội ác giống như thờ ngẫu tượng” (1 Sm 15:23).
Có vài điều làm đau lòng tín hữu Công giáo khi nghe ai đó
nói “Tôi thực sự yêu mến Giáo Hội Công giáo, nhưng tôi
không đồng thuận với
vài giáo huấn của
Giáo Hội”. Chúng
ta có thể lịch sự
đề cập vấn đề theo kiểu “Công
giáo tự phục vụ”
(cafeteria Catholic) với ý nghĩa là họ chọn các giáo huấn nào của Giáo Hội mà họ thích và phản đối các giáo huấn họ không thích.
Như Thánh Phaolô đã nói, chúng ta “hãy
biết run sợ mà gắng sức lo sao cho mình
được cứu độ”
(Pl 2:12), kiểm tra mọi thứ và giữ điều tốt lành,
chúng ta “hãy làm mọi việc
mà đừng kêu ca
hay phản kháng”
(Pl 2:14). Đò là chúng ta “vật
lộn” với các giáo huấn
của Mẹ Giáo Hội
cho tới khi chúng ta có thể bảo vệ các
giáo huấn đó.
ĐHY John Henry Newman nói: “Có cả ngàn nỗi khó khăn cũng không
làm thành một nỗi
nghi ngờ”. Từ ngữ
“nghi ngờ” được sử dụng ở đây có
nghĩa là “thực sự từ
chối”.
1. BẢN
CHẤT CỦA TÀ THUYẾT
Chúng ta bắt
đầu hành trình tới
lãnh địa nguy hiểm
khi chúng ta khước
từ giáo huấn của Giáo Hội trước khi áp dụng. Khi chúng ta không thể tự chiến đấu với sự
khó khăn và nỗi
nghi ngờ, đó là lúc chúng ta bắt đầu bất đồng trong
cuộc tự thoại mà chúng ta đang ở gần vùng nguy hiểm. Cách chọn lựa công khai các giáo huấn của Giáo Hội là đúng luật, không quá nghiêm trọng hơn chọn lựa thực phẩm
trong một cửa tiệm, cũng chẳng kém hơn
khi chọn một tà
thuyết. Từ ngữ
tà thuyết (heresy) có nguồn gốc từ tiếng Hy Lạp là
“hairesis” – nghĩa là “chọn
lựa”. Tuy nhiên, nên nói rõ chọn luật được nhiều người
theo công khai hoặc cứ bướng
bỉnh theo tà thuyết
với nhiều hệ lụy nghiêm trọng, thậm chí là hệ lụy đời đời.
Đó là sự giả tạo của ý muốn tự do mà mỗi chúng ta phải tự quyết định cho mình
nên chấp nhận hay khước
từ các chân lý được
mặc khải. Qua các thời đại, luôn có những người theo tà
thuyết và các
phong trào về tà
thuyết. Tuy nhiên,
chúng ta sống trong thời
đại mà càng ngàng càng có nhiều người muốn khước từ
một hoặc một số các giáo huấn của Đức Kitô. Chủ nghĩa tân thời là “sự tổng hợp của các tà
thuyết” đã
thúc đẩy cơn địa
chấn trong khung cảnh triết học tới chủ nghĩa
hoài nghi toàn cầu, và sự bất tín này làm cho các bài viết về đức tin gặp nhiều
khó khăn hơn. Chúng ta có thể thắc mắc tại sao lại có sự bất tín mau chóng như vậy trong thời đại ngày
nay mà chúng ta đang đắm
mình trong ánh sáng của
“sự soi sáng”. Dĩ nhiên vấn đề nổi loạn có từ xa xưa hơn cả Vườn
Địa Đàng (vì Luxiphe nổi loạn trước Ông
Bà Nguyên Tổ), nhưng nhìn lại lịch sử gần đây cũng
khả dĩ hữu ích.
Năm 1798, Joseph de Maistre nói: “Từ thời Cải Cách
đã có tinh thần
nổi dậy muốn đấu tranh, có khi
công khai, có khi riêng lẻ,
chống đối mọi quyền tối thượng và nhất là chống lại tính
quân chủ”. Loại bỏ các nguyên tắc đầu tiên của Aristotle và quyền bính của người thầy giỏi có
cách giáo huấn dựa trên nền tảng noi gương Đức
Kitô đã dẫn đến
chủ nghĩa hoài nghi và chủ nghĩa cá nhân như thế này. De Maistre gọi đó là “cuộc nổi dậy của lý lẽ cá nhân chống lại lý lẽ chung”. Tinh thần nổi loạn hầu
như bao phủ toàn bộ
thời đại này, làm cho mỗi người là tiên tri, tư tế và vua chúa của chính mình.
De Maistre mô tả các điều kiện có thể của vô số những người ở trong tình
trạng hoài nghi toàn cầu đặt nền tảng cho chúng
ta chấm dứt như Thánh
Phaolô đã mô tả sự sa
đọa của Thời Cuối: “Vào những ngày sau hết sẽ có những lúc gay go. Quả thế, người ta sẽ ra ích kỷ, ham tiền bạc, khoác
lác, kiêu ngạo, nói lộng ngôn, không vâng lời cha mẹ, vô ân
bạc nghĩa, phạm
thượng, vô tâm vô tình, tàn nhẫn, nói xấu, thiếu tiết độ, hung dữ,
ghét điều
thiện, phản trắc, nông nổi, lên mặt kiêu căng, yêu khoái lạc hơn yêu Thiên Chúa; hình thức của đạo thánh
thì họ còn giữ, nhưng cái
chính yếu thì
đã chối bỏ. Anh hãy xa
lánh cả những người
ấy” (2 Tm 3:1-5).
Đó không phải là tiếng kêu xa vời đối với con người hiện
đại và hẳn
là đủ gần để
chúng ta nhận biết
rằng Công giáo có một số bất lợi. Nguồn gốc
chính của con người
được Thánh Phaolô mô tả là sự
loại bỏ quyền bính của Thiên Chúa theo sau là sự bướng bỉnh cố ý do
tình trạng tự tham khảo.
2. TÀ THUYẾT ĐẦU TIÊN
Với
nhiều phong trào tà thuyết
trong các thời đại và rất nhiều người theo tà
thuyết trên thế giới ngày nay, một tà thuyết có thể đáng ngạc nhiên về người chủ trương tà
thuyết đầu tiên.
Đó là cuộc nổi loạn
đầu tiên là khuôn mẫu cho các cuộc nổi loạn khác.
Người theo tà
thuyết đầu tiên
đó là một hoàng tử của thế giới này, kẻ lừa đảo nhất, vua nói dối, không ai khác chính là Satan. Hắn đã từng là thiên thần xinh đẹp nhất và
sáng láng nhất của Thiên
Chúa, có tên gọi là
Luxiphe – nghĩa là “người
mang ánh sáng”.
Trong một
sự kiện bí ẩn,
sinh vật sáng láng nhất
này nhìn thấy vẻ
đẹp của mình và thấy rất giống nhân vật thần thoại Narcissus (nghĩa là “tự yêu mình thái quá”, và cũng là tên
loài hoa Thủy Tiên),
thế nên hắn say mê chính mình. Tính kiêu ngạo của hắn nổi dậy và hắn bắt đầu nghĩ mình xứng đáng có quyền bính và hưởng lời ca tụng vốn dĩ chỉ
dành cho Thiên Chúa. Hắn
tự cho mình hơn Đấng đã tạo nên mình. Trong cơn cuồn điên, hắn tự cho mình có quyền khước từ quyền bính của Thiên Chúa.
Sa ngã vì kiêu ngạo, Luxiphe tuyên bố: “Tôi sẽ không phục vụ”. Khi người Công giáo khước từ một hoặc nhiều giáo huấn bất biến của Giáo Hội, họ cũng giống như
Luxiphe. Hắn đã đặt
ý muốn của mình
lên trên ý muốn của Chúa
Cha toàn năng, phạm tội
chống lại bản chất của sự thật, sự
thiện, và vẻ
đẹp mà sự
phản bội của hắn đã làm mất 1/3 số thiên thần trên trời. Hắn đời đời phải
xa cách Thiên Chúa và chịu
hình phạt mãi
mãi. Số phận tương
tự cũng đang chờ những người muốn
bắt chước Luxiphe – thiên thần sa ngã.
3. GIÁO HỘI VÀ THẾ GIỚI
Có khái niệm
trái ngược với
giáo huấn của Giáo Hội. Có khái niệm khác hành động theo cách trái ngược với giáo huấn của Giáo Hội. Cũng có khái niệm khác vẫn công khai bất đồng với giáo huấn của Giáo Hội bằng lời nói và
việc làm. Mặc dù ba điều này khác nhau, nhưng
chúng chỉ khác
nhau về mức độ
chứ không khác nhau về loại hình. Họ hoàn toàn bất đồng quan điểm và chống lại lời mặc khải của
Thiên Chúa được
mô tả trong Kinh Tin Kính của các Tông Đồ, Học Thuyết và
Giáo Lý bắt nguồn từ
Kinh Thánh và Giáo Quyền.
Satan nói: “Tôi sẽ không phục vụ”. Tính kiêu ngạo
quá quắt khiến nó
tuyên bố như vậy,
đó là bản chất của
ma quỷ và đồng
bọn. Chúng cố
gắng lan tỏa lửa kiêu ngạo và máu tự yêu mình thái quá tại Vườn Địa Đàng.
Chúng ta hãy nhận ra sự khác biệt giữa giáo huấn của Giáo Hội và giáo huấn của thế gian. Hai loại giáo huấn trái ngược nhau như ánh sáng đối nghịch với bóng tối. Trước tiên,
chúng ta phải hiểu giáo huấn của Giáo Hội, chúng ta phải đồng ý với bác học Albert Einstein nếu chúng
ta muốn hiểu tuyết
tương đối.
Chúng ta chắc
chắn rằng Tác Giả
của Sự Sống có quyền hành và uy tín để dạy chúng ta biết sự thật về bản chất
của thực tại, mục đích của chúng ta trong cuộc sống và việc làm mà chúng ta được giao phó để hành động. Thế giới có
cách trả lời về các vấn đề này, nhưng là cách
trả lời sai. Thánh
Phaolô cho biết: “Khí giới chúng tôi dùng để chiến đấu không
phải là thứ khí giới thuộc xác thịt, nhưng là những khí giới, nhờ Thiên
Chúa, có sức đánh
đổ các
đồn luỹ. Chúng
tôi đánh đổ
các kiểu lý luận và mọi thái độ kiêu căng chống lại sự hiểu biết Thiên
Chúa. Chúng tôi bắt
mọi tư tưởng phải đầu hàng
để đi tới chỗ
vâng phục Đức
Kitô” (2 Cr 10:4-5). Nếu chúng ta quyết định tuân theo bất cứ nguồn nào
ngoài Đức Kitô, chắc chắn chúng ta sẽ xa rời con đường chân
chính và chúng ta sẽ có
nguy cơ trở thành
người theo tà
thuyết. Thiên
Chúa nhân lành đã tạo
dựng chúng ta vì những điều tốt đẹp chứ
không vì những điều
xấu xa như vậy.
STEVEN JONATHAN RUMMELSBURG
TRẦM THIÊN THU
(chuyển ngữ từ
IntegratedCatholicLife.org)
Chiều
mưa, 14-5-2019
|