LỜI THỀ
Lời
thề là lời nói
nghiêm túc để cam kết
điều quan trọng nào đó. Cụ Nguyễn Du viết: “Chỉ non thề
biển nặng gieo đến lời”. Có nhiều lĩnh vực cần thề hứa,
đơn giản và phổ biến là tình yêu, cụ thể là lời thề hứa trong hôn
nhân. Tình yêu trừu tượng và bao
la, chưa ai có thể đưa
ra một định nghĩa đầy đủ và
chính xác nhất. Người
ta định-nghĩa-mà-không-định-nghĩa, và chỉ “mơ hồ” nói: “Yêu
là chết trong lòng một ít”. Thế nào là ít hay nhiều? Mức độ cũng vẫn trừu
tượng lắm!
Trong tình yêu (nói chung, theo nghĩa rộng), người ta có thể cảm thấy hạnh phúc hoặc đau khổ, mà thường thì khổ nhiều hơn, nhưng người
ta vẫn phải có trách nhiệm
– dù ít hay nhiều, nhẹ
hay nặng. Tình yêu thuộc
lĩnh vực tình cảm,
của trái tim, nhưng vẫn cần có lý trí, dù đôi khi
chính lý trí cũng không thể
hiểu lý lẽ
của trái tim. Thế
mới là tình yêu. Nhiêu khê lắm!
Cứ
nói đến tình
yêu là mặc nhiên
đề cập trái
tim, và trái tim được
coi là biểu tượng của
tình yêu. Trái tim là trung tâm yêu thương, nơi phân phối máu giúp cơ thể sống, trung tâm này phân phối máu, và máu liên quan tình
yêu. Tình yêu đa dạng, riêng
tình yêu Công giáo được
mệnh danh là đức
mến hoặc đức ái. Thánh Hirônimô phân tích:
“Nếu ai không
có đức ái
thì dù có đức tin chính
xác, đều không
tài nào có hạnh phúc vĩnh
viễn; bởi vì
trong tất cả các
đức thì
đức ái
chiếm hàng
thứ nhất. Linh hồn
không có tình yêu thì tuyệt
đối không thể sống nổi, linh hồn cần có
tình yêu”. Thánh Phaolô cũng đã xác định: “Đức tin, đức cậy,
đức mến, cả ba đều tồn tại. Nhưng
đức mến là quan trọng nhất” (1 Cr 13:13). Tất cả đều liên
quan với nhau rất lô-gích.
Tình yêu có vẻ bình thường mà lại mạnh hơn Tử Thần. Sự
chết so với tình yêu chân thật thì chỉ là… “chuyện nhỏ”. Mối tình
“lịch sử” nổi tiếng thế
giới là mối
tình của Romeo và
Juliet mà đại văn hào Shakespeare
đã phác họa. Việt Nam cũng
có chuyện tình
Lan và Điệp, chuyện tình
Đồi Thông
Hai Mộ, hoặc chuyện
tình Mộng Thường.
Thảo nào đại
văn hào Victor Hugo đã kết
luận: “Chết cho tình yêu là sống trong tình yêu”. Thật lạ lùng!
Sau khi Chúa Giêsu phục sinh, các tông đồ bị bắt và bị điệu đến giữa Thượng
Hội Đồng. Vị thượng tế hỏi: “Chúng
tôi đã nghiêm cấm
các ông không được
giảng dạy về danh ấy nữa, thế mà các
ông đã làm cho Giêrusalem ngập
đầy giáo lý của các ông, lại còn muốn cho máu người ấy đổ trên
đầu chúng
tôi!” (Cv 5:28). Rất thản
nhiên, ông Phêrô và các tông đồ
khác mạnh mẽ xác
định: “Phải vâng lời Thiên Chúa hơn vâng lời người phàm” (Cv
5:29). Một câu
nói can đảm và tuyệt vời, Phêrô hôm nay chứ không còn là Phêrô hôm qua nữa. Một con người nhưng hai
phong cách khác nhau hoàn toàn. Mới
khác cũ – mới lạ chứ
không cũ rích nữa.
Còn hơn thế, hôm đó ông Phêrô đã
hùng hồn nói thẳng thắn: “Đức Giêsu
đã bị các
ông treo lên cây gỗ
mà giết đi; nhưng
Thiên Chúa của
cha ông chúng ta đã làm cho Người trỗi dậy, và
Thiên Chúa đã ra tay uy quyền
nâng Người
lên, đặt
làm thủ lãnh
và Đấng Cứu Độ,
hầu đem lại cho Israel ơn sám hối và ơn tha tội. Về những sự kiện đó,
chúng tôi xin làm chứng,
cùng với Thánh
Thần, Đấng mà
Thiên Chúa đã ban cho những
ai vâng lời Người” (Cv 5:30-32). Một Phêrô mạnh mẽ của ngày
hôm nay chứ không
còn là một Phêrô yếu đuối của ngày
hôm qua nữa. Tuyệt vời!
Họ
cấm nói tới danh Giêsu
mà cứ nói
thì họ chẳng để
yên. Y như rằng,
các tông đồ bị họ
đánh đòn rồi được
thả. Tuy nhiên, khi ra khỏi Thượng Hội Đồng, lòng
các ông “hân hoan bởi được
coi là xứng đáng
chịu khổ nhục vì
danh Đức Giêsu”
(Cv 5:41). Yêu như điếu
đổ, yêu hết
cỡ thợ mọc, yêu như điên, càng khổ càng thú vị. Trong xã hội đời thường, người
ta gọi đó là “thú đau thương”. Lĩnh vực tâm linh cũng tương
tự, vì cảm nhận được lòng
thương xót của Chúa rồi nên các ông không thể làm trái với tiếng gọi của con tim – mãnh lực tình yêu đâu dễ gì cưỡng lại.
Biết
là đúng thì kht không tin, tin rồi thì không thể im lặng. Thánh Vịnh gia tuyên xưng: “Lạy Chúa, con xin tán dương
Ngài, vì đã thương cứu vớt, không
để quân
thù đắc chí nhạo cười con” (Tv 30:2). Không sợ bị thua thiệt.
Quả
thật là thế,
rạch ròi là “từ
âm phủ Ngài
đã kéo lên, tưởng
đã xuống mồ mà
Ngài thương cứu sống”
(Tv 30:4). Do đó, Thánh Vịnh
gia muốn chia sẻ bằng cách mời gọi: “Hỡi những kẻ tín
trung, hãy đàn ca mừng
Chúa, cảm tạ Thánh
Danh Người. Người
nổi giận, giận trong giây lát, nhưng yêu
thương, thương suốt cả đời. Lệ có rơi
khi màn đêm buông xuống,
hừng đông về đã vọng tiếng hò
reo” (Tv 5:5-6). Có quan tâm mới
góp ý chân thành, dù lời
thật làm mất
lòng, như tục
ngữ Việt Nam nói: “Thương con cho roi, cho
vọt; ghét
con cho ngọt, cho bùi”. Yêu
thương thật khác với yêu thương giả tạo, thời gian sẽ cho biết
thật – giả.
Chân thành tin mến, chúng ta hãy thành tâm cầu nguyện và tuyên xưng: “Lạy Chúa, xin lắng nghe và xót thương
con, lạy Chúa,
xin phù trì nâng đỡ.
Khúc ai ca, Chúa đổi
thành vũ điệu,
cởi áo sô, mặc cho con lễ phục huy hoàng.
Vì thế, tâm hồn con ca ngợi Chúa,
và không hề nín lặng. Lạy Chúa là
Thiên Chúa con thờ,
xin tạ ơn Ngài mãi mãi ngàn thu” (Tv
30:11-13).
Kể
lại thị kiến, Thánh Gioan cho biết: Tôi thấy, và tôi nghe tiếng muôn vàn thiên thần ở chung quanh ngai, các
Con Vật và các
Kỳ Mục. Số các
thiên thần có tới ức ức triệu triệu. Các vị lớn tiếng hô: “Con
Chiên đã bị giết
nay xứng đáng lãnh nhận phú quý và uy quyền, khôn ngoan cùng sức mạnh, danh dự với vinh quang,
và muôn lời
cung chúc” (Kh 5:12). Con Chiên Giêsu
đã chịu đau khổ
đến tột cùng nên Ngài xứng đáng lãnh nhận những gì xứng đáng nhất. Ai yêu nhiều thì được thương nhiều, ai khổ luyện
thì thành tài, ai lao nhọc
thì được thưởng
công. Đó là công lý, công minh và chính trực. Thiên Chúa luôn công bằng, chẳng thiên vị bất kỳ ai (Đnl 10:17-18; Hc
35:12; Lc 20:21; Cv 10:34; Rm 2:11; Gl 2:6; Ep 6:9).
Và rồi
Thánh Gioan cho biết
thêm: Tôi lại nghe mọi
loài thụ tạo trên trời, dưới đất, trong lòng
đất, ngoài biển khơi và vạn vật ở các nơi
đó, tất cả đều
tung hô: “Xin kính dâng Đấng ngự trên
ngai và Con Chiên lời
chúc tụng cùng danh
dự, vinh quang và quyền năng đến muôn
thuở muôn
đời!” (Kh 5:13). Cả bốn Con Vật thưa: “Amen”.
Và rồi các Kỳ Mục cùng phủ phục xuống thờ lạy. Mọi
loài đều tâm phục khẩu phục mà thờ lạy Thiên Chúa duy nhất, vì mọi loài tin thật và yêu mến.
Trình thuật
Ga 21:1-19 đề cập hai điều quan trọng: mẻ
cá kỳ lạ và việc trao quyền cho “ngư phủ” Phêrô –
giáo hoàng tiên khởi.
Một
hôm, tại Biển Hồ
Tibêria, Đức Giêsu lại tỏ mình ra cho các môn đệ. Cách Ngài tỏ mình ra như thế này: Ông Simôn Phêrô, ông Tôma –
Điđymô, ông Nathanaen – người Cana miền Galilê,
các người con ông
Dêbêđê và hai môn đệ
khác nữa, tất cả
đang ở với nhau. Vốn năng động và bộc trực, ông Simôn Phêrô không thể ngồi yên nên nói: “Tôi đi
đánh cá đây”. Có lẽ
ngồi không cũng buồn, thế nên các ông khác muốn đi cùng. Rồi mọi người cùng
lên thuyền, nhưng suốt
đêm hôm đó họ
không bắt được
gì cả. Mệt mỏi
mà lưới trống,
thuyền không.
Đến
sáng, Đức Giêsu
đứng trên
bãi biển, nhưng các
môn đệ không
nhận ra đó chính là Đức Giêsu. Ngài nói với các ông: “Này các chú,
không có gì ăn ư?”. Các ông trả lời: “Thưa không”.
Ngài bảo các
ông: “Cứ thả lưới
xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá”. Dù
chưa nhận ra đó là
Sư Phụ Giêsu,
nhưng các ông vẫn thả lưới
xuống, và rồi
họ không sao kéo lên nổi,
vì lưới đầy
những cá. Lạ
thật, Phêrô kinh nghiệm đánh cá bao năm mà cũng
phải khâm phục.
Ngay lúc đó, người-môn-đệ-được-Đức-Giêsu-thương-mến nói nhỏ với ông Phêrô: “Chúa đó!”.
Ôi chao! Vừa nghe nói
“Chúa đó!”, ông Simôn Phêrô giật
mình và vội khoác áo
vào vì đang ở trần, rồi
ông liền nhảy ùm xuống biển. Ngại quá
đi! Nhưng bản tính
Phêrô là thế, nóng nảy mà thật thà, có gì nói thẳng, chẳng úp mở chi cả, và muốn làm gì thì làm ngay, làm cho bằng được. Thấy anh Hai Phêrô
làm vậy, các
môn đệ khác
chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa
bờ lắm, chỉ cách
vào khoảng gần một
trăm thước. Quá đã luôn!
Vừa
lên bờ, các
ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá
đặt ở trên,
và có cả bánh nữa. Đức Giêsu bảo họ đem ít cá mới bắt được tới. Ông
Phêrô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một
trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách. Đức Giêsu nói: “Anh em đến mà ăn!”.
Trong lúc các ông gom cá thì Thầy
Giêsu nướng cá,
xong việc là có
cái ăn ngay. Thầy chu đáo
quá. Bữa điểm tâm sáng
hôm đó chắc chắn ngon hơn
mọi ngày khác. Lúc này các ông biết rõ đích thực là Thầy Giêsu rồi. Ngài đến, cầm lấy bánh
trao cho các ông; rồi cá,
Ngài cũng làm như vậy.
Và đó là lần thứ
ba Đức Giêsu tỏ
mình ra cho các ông, kể
từ sau khi trỗi dậy từ cõi chết.
Mọi
người đã ăn xong, giây phút quan trọng bắt đầu. Đức Giêsu hỏi ông Simôn Phêrô: “Này anh Simôn, con
ông Gioan, anh có mến
Thầy hơn các anh em này không?”. Có
lẽ ánh mắt Chúa Giêsu lúc đó âu yếm lắm. Ông đáp ngay: “Thưa
Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy”. Ngài nói với ông: “Hãy chăm sóc CHIÊN CON của Thầy”. Rồi Ngài lại hỏi: “Này
anh Simôn, con ông Gioan, anh có mến
Thầy không?”. Ông cũng nói ngay: “Thưa
Thầy có, Thầy biết con yêu mến Thầy”. Ngài nói: “Hãy chăn dắt CHIÊN của Thầy”.
Sau đó, Ngài hỏi lần thứ ba: “Này
anh Simôn, con ông Gioan, anh có yêu mến Thầy không?”. Ông
Phêrô... gãi đầu. Hôm
nay sao Thầy kỳ ghê, hỏi hoài! Ông buồn vì Ngài hỏi tới ba lần. Và ông
vẫn xác quyết: “Thưa Thầy, Thầy biết
rõ mọi sự;
Thầy biết con yêu mến Thầy”. Đức Giêsu bảo: “Hãy chăm sóc CHIÊN của Thầy”. Rồi Ngài nói thêm với ông: “Thật, Thầy bảo thật cho anh biết:
lúc còn trẻ,
anh tự mình thắt lưng lấy, và
đi đâu tuỳ ý. Nhưng
khi đã về già,
anh sẽ phải dang tay
ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn”.
Theo Thánh Gioan, ý Ngài nói vậy là ám chỉ ông Phêrô sẽ phải chết cách
nào để tôn
vinh Thiên Chúa. Nghĩa là Thánh Phêrô cũng bị đóng đinh vào thập giá y như Thầy, nhưng cảm thấy bất xứng
nên ông xin được
đóng đinh ngược
đầu xuống đất. Vậy là ông
đã trung tín với lời mời
gọi của Chúa Giêsu: “Hãy theo Thầy” (Ga
21:19). Ba lần chối bỏ được “đền tội”
bằng ba lần tuyên tín, và Phêrô đã trung thành thới hơi thở cuối cùng,
trọn lời thề với Đức
Giêsu Kitô.
Theo cách nói của Người Việt là
“quá tam ba bận”. Có sự trùng hợp thú vị: Chúa Giêsu cũng muốn ông Phêrô xác nhận ba lần, không phải Ngài ép buộc, mà Ngài muốn người ta hoàn
toàn tự do mà
tình nguyện theo Ngài.
Đó cũng là lời Chúa
Giêsu vẫn hỏi chúng
ta hằng ngày,
và Ngài muốn chúng
ta trả lời thật
lòng chứ không
khiên cưỡng. Hoàn
toàn tự do. Tự bản
chất, tình yêu có sức mạnh phi thường, một khi
đã thực sự cảm
nghiệm được tình yêu thì khó có ai khả dĩ cưỡng lại mãnh lực này. Và khi đó, người ta không ngần ngại thề nguyền và cố gắng giữ trọn.
Lời
thề có thể là công
khai hoặc thầm kín,
chung hoặc riêng.
Mỗi Kitô hữu cũng đã thề hứa với Thiên
Chúa khi lãnh nhận Bí
tích Thánh Tẩy: tin kính một Thiên Chúa, và từ bỏ mọi hoạt động của
ma quỷ.
Nói về
tình yêu có nhiều cách,
mỗi vị thánh cũng
có cách cảm nhận khác
nhau: “Yêu là chiến
thắng Thiên Chúa” (Thánh Bênađô), “Thiên
Chúa dùng tình yêu thánh thiện
để cứu chuộc loài người chúng ta, đến nỗi vì chúng ta mà hy sinh
mạng sống của
mình. Như vậy,
mặc dù chúng ta hết lòng yêu Ngài thì cũng
không đủ để
báo đáp tình yêu của
Ngài” (Thánh Phanxicô Salê), “Chúa Giêsu là nguyên
nhân của tình
yêu đến cuồng nhiệt” (Thánh Madeleine Barat), “Có tình yêu thì
không có nhọc nhằn;
cho dù có nhọc nhằn thì nhọc nhằn này cũng
bị tình
yêu hóa lỏng” (Thánh Augustinô), “Chỉ mong con yêu Ngài đến chết, bởi vì
Ngài tự nguyện chết
vì yêu con” (Thánh Phanxicô Assisi), “Ái tình là đao
kiếm của chúng
ta, dùng nó để
trừ ma giết địch, để cho Vua Giêsu
ngự trị trong lòng mọi người” (Thánh Terese Hài Đồng Giêsu), “Tình yêu là sợi dây đoàn kết mọi chi thể của Giáo Hội, không chỉ là đối với người hàng
xóm còn sống, mà còn
mở rộng ra đến
cả những người chết trong ân sủng và tình yêu”
(Thánh Tôma Aquinô), “Không có đức ái mà đi truyền giáo thì giống như mình hái quả trên cây rồi tự mình đốn ngã cây vậy” (Thánh
Inhaxiô Lôyôla). Mỗi người
mỗi vẻ, như hoa muôn sắc màu, cách diễn tả tình yêu cũng rất đa dạng… Nhưng tất cả
đều đồng quy về một lời thề hứa:
mến Chúa và yêu người suốt đời.
Lạy
Thiên Chúa là Tình Yêu Vĩnh Hằng, Đấng giàu
lòng thương xót, xin giúp chúng con biết chân thành thể hiện yêu thương như
Đấng Phục Sinh.
Nguyện xin Tình Yêu Đức Kitô thúc bách và biến đổi tất cả chúng
con hành động nhờ
tác động
của Thánh Thần Thiên Chúa, và giúp chúng con
trung thành giữ lời hứa
với Ngài cho đến hơi thở cuối cùng.
Chúng con cầu xin nhân
danh Thánh Tử Giêsu
Kitô Phục Sinh, Đấng
Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
|