Niềm vui, nước mắt
của niềm vui
(Suy niệm của
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ)
Bước
vào Chúa nhật IV Mùa Chay (Laetare), Phụng Vụ của Giáo
Hội sử dụng mùa như Chúa Nhật thứ ba Mùa
Vọng (Gaudete) là màu hồng, màu của bình minh, đánh
dấu nửa chặng đường sám hối, nay Giáo
hội tạm dừng để chuẩn bị tốt
hơn niềm vui (Giáng Sinh và Phục Sinh), nghỉ
để cảm tạ những gì ta đã làm, lấy thêm
can đảm để bước tiếp những
chặng cuối. Ca nhập lễ tuần này chỉ nói về
niềm vui và niềm an ủi. Toàn
thể Giáo hội chúc mừng con cái mình, vì đã hăng hái
tiến bước được nửa Mùa Chay Thánh. "Niềm vui, niềm vui, niềm vui,
nước mắt của niềm vui" (Lễ
Vượt Qua) đứng trước đau khổ
nghĩ tới sự toàn thắng trong vinh quang.
Lời ca nhập lễ: ("Mừng vui lên, Giê-ru-sa-lem!
Tề tựu cả về đây, hỡi những ai
hằng mến yêu Thành! Các bạn đang sầu khổ,
nào hớn hở vui mừng và hân hoan tận hưởng,
nguồn an ủi chứa chan. Tv. Tôi vui
mừng khi người ta nói với tôi: Chúng ta sẽ
tiến vào nhà Chúa. Vui lên nào..."). Làm
sao chúng ta không thể không vui được, khi có Thiên Chúa
là Cha, Đấng giầu lòng thương xót, Ngài rất
mực yêu thương chúng ta, đến hy sinh chính Con
Một vì chúng ta khi chúng ta còn là tội nhân.
Thánh
Luca đã làm nổi bật chủ đề của Chúa
nhật IV Mùa Chay, Chúa nhật của niềm vui (Laetare), khi
cả đoạn Tin Mừng (Lc 15, 1-32), niềm vui dâng trào
thể hiện qua các dụ ngôn, cụ thể như
dụ ngôn "Con chiên lạc": Và khi đã tìm thấy,
người đó vui mừng... kêu bạn hữu... mà nói
rằng: "Anh em hãy chia vui với tôi...: "Trên trời sẽ
vui mừng...". Hay dụ ngôn "Đồng bạc
đánh mất": "Và khi đã tìm thấy, bà mời
các chị em...đến mà rằng: "Chị em hãy vui
mừng với tôi... ". Cũng vậy...: Các Thiên
Thần của Thiên Chúa sẽ vui mừng...".
Nhưng cụ thể hơn cả vẫn là dụ ngôn
"Tình phụ tử ": Người cha bảo:... phải ăn tiệc mừng, vì em con
đã chết nay sống lại, đã mất nay lại
tìm thấy". Nếu như hai dụ ngôn trước nói
về sự vui mừng hay chung vui, thì
dụ ngôn "Tình phụ tử là phải ăn tiệc và
vui mừng". Thiên Chúa là Cha mở khao tiệc ăn mừng con người tội lỗi
chúng ta trở về với Chúa. Sao chúng ta
không thể không vui, sao chúng ta không thể không mừng.
Chúng ta đặt mình vào cương vị của
người con thứ và tự sự, để khám phá ra
tình yên của Thiên Chúa yêu mỗi người chúng ta
biết chứng nào, để rồi vui mừng mà đáp
trả.
"Từ
bỏ cha tôi là người hết mực thương tôi,
tôi thật đã làm điều sai trái; tôi đã phung phí
hết tiền của vào cuộc đời trác táng, thân
tôi tan nát và dơ bẩn, làm thế nào cha tôi có thể
nhận ra tôi là con trai mình? Tôi sẽ sấp mình xuống
dưới chân cha tôi, lấy nước mắt lau chân cha
tôi và khẩn xin cha tôi coi tôi như người làm công
của cha"... Người cha, từ ngày
con bỏ nhà ra đi, ông đã khóc suốt, và ngày ngày ra ngóng
bóng con trở về, nên khi ông thấy nó từ đàng xa,
ông quên cả tuổi già và quên luôn cuộc sống phóng
đãng của con trai ông, ông chạy tới ôm choàng lấy
cổ nó và hôn lấy lấy hôn để. Thằng
con trai ông hết sức kinh ngạc về tình yêu mà cha nó
dành cho nó, nó kêu lên...: " Con không còn
xứng đáng được gọi là con cha nữa, xin
cha coi con như người làm cồng của cha. Không,
không, con trai của cha, người cha nó kêu lên..., tiếng
kêu đã xóa sạch tất cả lỗi lầm của
con, và tình cha tuôn trào xuống người con bằng hành
động: " phải ăn tiệc
và vui mừng "(Lc 15, 32). Mau mang áo đẹp nhất ra
đây và mặc cho cậu, hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu, và xỏ giầy vào chân cậu.
Hãy bắt con bê béo làm thịt để chúng ta ăn
mừng: vì con ta đây đã chết, nay sống lại,
đã mất, nay lại tìm thấy " (Lc
15, 22-24).
Khi
quan sát hình ảnh người cha ôm người con, nghe
người cha nói với người con và liên
tưởng tới Vì Thiên Chúa là Cha xử với chúng ta là
tội nhân như thế, thánh Gioan Maria Vianney cha sở
họ Ars đã thốt lên rằng: Đây hình ảnh
tuyệt đẹp về sự vĩ đại của
lòng thương xót của Thiên Chúa đối với
tội nhân khốn khổ nhất!... Ôi Thiên Chúa của con,
rằng tội lỗi là một cái gì đó thật
khủng khiếp! Làm thế nào chúng con có thể phạm
tội được? Nhưng tất cả chúng con là
những kẻ khốn nạn, ngay khi chúng con còn là tội
nhân, thì Thiên Chúa đã yêu thương chúng con trước.
Lòng thương xót của Thiên Chúa
cộng với lòng trắc ẩn. Tình yêu của Đấng Cứu
Thế thật bất ngờ bởi ân
sủng của Ngài trước các tội nhân, Ngài ôm hôn
tội nhân, trao ban cho họ sự an ủi tuyệt
vời...Ôi khoảnh khắc tuyệt với! Chúng ta mà
hiểu được thì chúng ta sẽ rất hạnh phúc!
Nhưng than ôi, chúng ta không phù hợp với
ơn thánh, nên những khoảnh khắc hạnh phúc
tuyệt vời ấy biến mất. Chúa Giêsu Kitô nói
với người tội nhân qua miệng của các
thừa tác viên của Ngài: "Vì anh em, phàm ai đã
được thanh tẩy trong Đức Kitô, thì đã
được mặc lấy Đức Kitô "(x. Gal 3:27). Đó là điều Thiên Chúa
đối xử với chúng ta, khi chúng ta bỏ đàng
tội lỗi để đi theo Ngài,
chúng ta sẽ hạnh phúc. Chao ôi, đâu là điều mà
tội nhân tin tưởng, cho dù tội lỗi đến
đâu đi chăng nữa, thì hãy biết và tin rằng
lòng thương xót của Thiên Chúa là vô cùng vô hạn! (Trích bài giảng thứ Chúa nhật III Mùa Chay
của thánh Gioan Maria Vianney).
Người
cha mất con, nên ngày ngày ngóng chờ con trở về là hình
ảnh của Thiên Chúa là Cha luôn cháy lửa tình yêu
đối với nhân loại, cha ôm con vào lòng, không
đơn giản chỉ là tội nhân, nhưng là kẻ có
tội biết ăn năn, đó là một con
người biết đọc lại các biến cố
của đời mình, hiểu được những gì
đã xảy đến với mình để sửa
chữa, tái lập trật tự trong đời sống
và quyết tâm: "Tôi sẽ trỗi dậy và trở
về với cha tôi ", những thực tế, ai
trỗi dậy và ai trở về với cha mình. Vì thế,
cuộc gặp gỡ giữa người cha và
người con, khơi dậy sự trở về trong ân
sủng của người con, đơn giản không
chỉ là ơn tha tội nhưng không do Thiên Chúa ban, và không
có gì thay đổi nơi lòng của người con.
Đây là cuộc gặp gỡ của niềm tin mà
người con tội lỗi đã đặt để
vào lòng thương xót của người cha đầy
lòng thương xót ấy, cuộc gặp gỡ này mang
dấu ấn của vòng tay cha và con tìm
thấy được tình cảm trìu mến. Vâng, Đức Giêsu đồng bàn với quân
tội lỗi, nhưng Ngài không đến để
hợp thức hóa tội lỗi, làm cho những kẻ
lầm lỗi cứng lòng, hay ngày càng tội tề hơn.
Ngài đến để loan báo rằng họ có thể
sống khác để chứng tỏ rằng tình yêu
của Thiên Chúa không nản vì sự thờ ơ, hay khác
biệt của những con người, và mở ra một
cuộc sống mới như thánh Phaolô nói với chúng ta:
"Một thế giới mới đã đến".
Cuộc hòa mà Giáo hội có sứ
mạng là trung gian, là hòa giải con người với
Thiên Chúa và với nhau, một vài tuần trước
lễ Phục Sinh.
Đây là cơ hội để hân hoan vui mừng, vì con
người trở về với Thiên Chúa với lòng
thống hối ăn năn, cậy nhờ vào lòng
thương xót của Thiên Chúa là Cha, Đấng giầu
lòng thương xót, dẫn dắt con người tới
bàn tiệc như người cha đã chuẩn bị cho
con mình. Đúng như thế, tội nhân được tha
thứ là con người của niềm vui và tác
động của ân sủng. Vâng, ai
trở về thì được tham dự vào niềm vui muôn
đời của Thiên Chúa, kẻ mất nay lại tìm
thấy trở nên thành viên dự tiệc vui muôn đời
của Thiên Chúa, chứng nhân của niềm vui là chính Chúa
Vì vậy, khi Giáo hội mời gọi
chúng ta chuẩn bị lễ Phục Sinh, trở về
với Chúa, thừa nhận những lỗi lầm và
những khuyết điểm trong đời sống chúng
ta, chúng ta đứng dậy, trở về với Chúa là
Cha. Lễ Phục Sinh
không mời gọi chúng ta bước vào con được
sầu khổ, trái lại, cứu chuộc chúng ta khỏi
đắng cay buồn phiền, nghèo đói và chết chóc,
lễ Phục Sinh mang lại cho chúng ta niềm vui ngày
Đại lễ. Hòa giải được
với Thiên Chúa và hòa giải với nhau, chúng ta sẽ
cảm nhận được niềm vui thiêng thánh.
Amen.
|