Hoàn toàn
tín thác nơi Thiên Chúa.
(Trích
trong ‘Suy Niệm Lời Chúa’ – Radio Veritas Asia)
Rít Rítpphai
Vô-đơn-Spring là một mục sư phục vụ
một bệnh viện làng Bethel, ở
miền Bắc Palestin. Ông là
người đạo đức. Có một bận,
y sĩ trưởng phòng giải phẫu cùng với vị
phụ tá đến báo tin cho ông biết tình trạng
thất vọng của một bệnh nhân, mà họ đã
giải phẫn không lâu. Mục sư Vô-đơn-Spring
hỏi:
-
Bác sĩ đã cầu
nguyện cho bệnh nhân được tai
qua nạn khỏi chưa?
Vị y
sĩ trưởng phòng giải phẫu và y tá mỉm
cười kín đáo mà không trả lời. Mục
sư Vô-đơn-Spring nhận ra điều đó và nói:
-
Nghĩa là chưa. Thôi
được rồi, tôi muốn bàn chuyện này với
Chúa.
Vậy là
trong một giờ liên tiếp, mục sư quỳ
sụp xuống trong phòng, ông cầu nguyện với
tất cả tâm hồn. Sau đó đến
phòng người bệnh trầm trọng ấy.
Vừa thấy ông, cô y tá đã vội vàng nói:
-
Đã từ nửa giờ
bệnh nhân thấy đỡ hơn.
Vài
tuần sau đó bênh nhân lành hẳn. Bác sĩ
trưởng phòng giải phẫu đến gặp mục
sư và nói:
-
Thưa mục sư, tôi
sẽ không bao giờ mỉm cười nghi ngờ
nữa.
Thái
độ của mục sư Vô-đơn-Spring hoàn toàn tin
tưởng phó thác mọi sự cho Thiên Chúa quan phòng có
thể giúp chúng ta hiểu được các sứ
điệp Chúa nhật hôm nay.
Tin có nghĩa là hoàn toàn tín thác nơi
Thiên Chúa và sẵn sàng nhắm mắt đưa chân
bước vào cuộc phiêu lưu mạo hiểm với
Ngài. Đoạn 12-25 sách Khởi Nguyên kể
lại cuộc đời của Abraham và cho chúng ta
thấy một khúc rẽ mới trong lịch sử
cứu độ. Sau khi loài người phạm
tội chặn đứng tương quan tâm tình với
Thiên Chúa và đánh mất đi cuộc sống hạnh phúc
của mình, Thiên Chúa lại tìm ra mối dây liên hệ
mới qua việc tuyển chọn Abraham và khiến ông trở
thành cha của một nhân loại mới. Các
trình thuật này của tổ phụ Abraham bao gồm hai
nguồn truyền thống văn chương khác nhau
với cách diễn tả và quan niệm thần học
riêng.
- Truyền thống Giavít: biên soạn
ở vương quốc miền Nam, thế kỷ IX
trước Tây lịch, trong đó Giavê là tên gọi của
Thiên Chúa. Truyền thống này luôn coi Thiên Chúa
là người đối thoại chân tình với tổ
phụ Abraham và với loài người. Soạn
giả Giavít dùng thuật hành văn nhân hình để miêu
tả Thiên Chúa. Nghĩa là ông cho thấy
Thiên Chúa có kiểu cách nói năng và hành xử y như
một người. Ngài nói chuyện đối
thoại, hoạch định chương trình, ngồi ăn uống với tổ phụ Abraham. Ngài chấp nhận sự tiếp đón của
ông chân tình như một người bạn. Ngài
sẵn sàng làm mọi sự cho Abraham, ban cho ông một
người con ông hằng mong ước, một vùng
đất làm gia nghiệp và một dân tộc. Ngài sẵn
sàng làm cho ông trở thành danh tiếng, thành tổ phụ
của một dòng dõi đông đúc. Sẽ
đặt tên cho ông một tên mới, vừa diễn
tả sự kiện ấy vừa nói lên sự liên hệ
của ông với Ngài. Do đó khi đọc lại
các văn bản Kinh Thánh, chúng ta cũng phải khám phá ra
tình bạn hữu ấy của Thiên Chúa và mối dây liên
hệ thân tình của Ngài đối với chúng ta.
- Truyền thống văn chương
tại vương quốc miền Bắc vào thế
kỷ thứ VIII trước Tây lịch gọi là Êlohít. Vì trong các văn bản này tác giả gọi Thiên
Chúa là Êlohim. Truyền thống này nêu rõ lòng tin và sự
sống lòng tin của tổ phụ Abraham hay cũng còn
gọi là sự công chính của Abraham. Lòng tin là một
thực tại giàu ánh sáng và tương lai, nhưng con
người hay nghi ngờ như Ađam, hình ảnh
diễn tả toàn nhân loại đã nghi ngờ. Abraham trái
lại đã tín thác trọn vẹn nơi Thiên Chúa, tin vào
các lời Ngài hứa và tương lai mà Thiên Chúa hoạch
định ra cho ông, ngay khi mà ông chưa có được
gì cả. Chính thái độ ký thác hoàn toàn này
khiến Abraham thành mẫu gương và là cha của
những người có lòng tin thuộc mọi thời
đại. Aman từ đó phát sinh ra tiếng Amen mà
chúng ta thường dùng để kết thúc một
lời nguyện là động từ "tin" trong
tiếng Do Thái, nhưng nó có nghĩa gốc là cậy dựa
trên, dựa vào. Tin như thế có nghĩa là
chỉ cậy dựa vào Thiên Chúa và lời Thiên Chúa mà thôi.
16,5-12.17-18 sách
Khởi Nguyên bao gồm cả hai truyền thống kể
trên. Trình thuật kết thúc với nghi
thức cổ xưa của giao ước mà Thiên Chúa
đã ký kết với tổ phụ Abraham. Hai bên ký kết các giao ước để
giữa các thú vật được chặt đôi
nhằm khẳng định, bên nào không thực hiện giao
ước thì cũng sẽ chịu một số phận
như vậy. Tin như tổ phụ Abraham nghĩa
là tín thác bước đi theo
chương trình Thiên Chúa đề nghị với chúng ta. Một chương trình bí nhiệm khác với
những gì chúng ta tưởng nghĩ và mong ước.
Tin có nghĩa là sẵn sàng ra khỏi môi trường
sống đảm bảo, ra khỏi những thói quen,
kiểu cách sống qui ước của loài người.
Tin có nghĩa là đưa ra nắm chặt lấy bàn tay của Chúa để cho Ngài hướng
dẫn và bước đi theo Ngài. Đó cũng là ý
nghĩa của trình thuật Chúa Giêsu biến hình trên núi
trong 9,28-36 của thánh Luca.
Đối với dân Do Thái, Môisê và Êlia
là hai gương mặt diễn tả tất cả Kinh
Thánh, diễn tả tất cả Lời Chúa mà tín hữu
cần phải biết lắng nghe và đem ra thực hành
mỗi ngày. Qua biến
cố biến hình, Thiên Chúa không chỉ mời gọi chúng
ta biết lắng nghe và sống Lời Ngài hứa là Tin
Mừng của Chúa Giêsu, mà còn biết thoát ly khỏi
những gì ràng buộc ngăn cản chúng ta không cho
bước vào cuộc sống thần thiêng sáng láng với
Ngài nữa.
Qua biến cố biến hình, Chúa
muốn cho ba môn đồ thân tín thấy rằng: sau con
đường tiến về Giêrusalem dẫn Ngài tiến
đến cái chết trên thập giá, là ánh sáng rạng
ngời của cuộc sống. Trong Kinh Thánh
hình ảnh cái lều diễn tả cuộc sống vô
định nay đây mai đó của dân du mục. Do
đó thái độ của Phêrô muốn dựng 3 lều
ở trên núi Tabor mà không hiểu sâu hơn nữa có nghĩa
là, Phêrô muốn biến cái tạm bợ trở thành
vĩnh cửu để khỏi phải đương
đầu với con đường thập giá và khổ
đau. Thái độ đó là kiểu cách
thiếu lòng tin. Vì đó là một cách tránh né
chương trình vào con đường của Thiên Chúa. Thái độ này bị thánh Phaolô gọi là cách hành
xử đặc thù của những kẻ thù nghịch
với thập giá Chúa Kitô.
Trong thư gởi giáo đoàn Philipphê 3,17-4,1 thánh nhân khuyến khích mọi
người bắt chước ngài và theo gương các
anh chị em có lòng tin vững mạnh, sống phù hợp
với giáo huấn Tin Mừng của Chúa. Thánh
Phaolô không tự cho mình là người hoàn thiện, vì Ngài
cũng đang phải chiến đấu với thân xác
yếu hèn của chính mình, với mọi đam mê và
chước cám dỗ như tất cả mọi Kitô
hữu khác. Cũng như mọi
người, ngài đang chạy đua với hết
sức lực mình để đạt đích. Thánh Phaolô cũng không khuyên nhủ tín hữu tôn
thờ thần tượng một ai đó trong cộng
đoàn. Bởi vì những người
này cũng đang chạy đua và cố gắng như
mọi người khác, chiến đấu với
những thiếu sót bất toàn và tội lỗi của họ,
và bởi vì vị thầy duy nhất đáng tôn thờ là
chính Chúa Giêsu Kitô. Chúa Giêsu Kitô là mẫu gương duy
nhất cần phải theo và Tin Mừng của Ngài là kim
chỉ nam duy nhất có thể đảm bảo cho con
thuyền cuộc đời của người tín hữu
đến bến bình an. Khi khuyến khích tín hữu
cộng đoàn Philipphê bắt chước mình, thánh Phaolô
mời cố gắng chạy, cố gắng chiến
đấu như ngài, luôn hướng tấm lòng về
tới đích cuộc đời là Thiên Chúa, là hạnh phúc
mai sau. Đừng để các thú vui mau qua
của đời này níu kéo mà khiến cho họ quên đi mục
đích tối hậu của cuộc sống là ơn
gọi Kitô.
Nói cách khác, thánh nhân nhắc nhở cho
chúng ta biết rằng cuộc sống của chúng ta trên
trần gian này là cuộc hành trình tiến về quê
hương vĩnh cửu, là quê trời nơi Thiên Chúa
đang chờ đón để ban cho chúng ta cuộc
sống thần thiêng vĩnh cửu. Do đó phải luôn
biết ý thức và tỉnh thức, đừng để
cho các thú vật chất hay bất cứ thứ gì trên
đời này trói buộc và cầm chân chúng ta. Ngoài ra, thánh
nhân cũng khuyến khích tín hữu cũng noi gương
ngài không chạy theo các điều luật, các cấm
đoán tỉ mỉ và các hình thức lễ nghi bề
ngoài, mà chỉ lấy Chúa Giêsu Kitô chịu đóng đinh
làm chỉ huy duy nhất và làm bánh lái sống lòng tin mà thôi.
|