HÃY TỰ BIẾT MÌNH
SƯU TẦM
"Anh em đừng xét đoán, thì anh em sẽ
không bị Thiên Chúa xét đoán." (Lc 6,32)
Chỉ là thụ tạo mà muốn làm Thượng
đế, đó là ảo tưởng muôn đời của
con người. Ngay từ đầu lịch sử nhân loại,
Ông Bà nguyên tổ của loài người đã trải qua cơn
cám dỗ ấy. Ma quỉ nói với Ông Bà: Các ngươi hãy
ăn trái cấm, các ngươi sẽ trở thành Thiên Chúa,
nghĩa là các ngươi hãy chối bỏ Thiên Chúa và tự
tôn mình thành Thiên Chúa để sống mà không cần có Thiên
Chúa. Ðó là cơn cám dỗ triền miên của con người:
sống không cần Thiên Chúa, loại trừ Thiên Chúa ra khỏi
cuộc sống, để tự tạo cho mình một bậc
thang giá trị và trở thành thẩm phán tối cao cho mọi
hành động của mình cũng như của người
khác.
Những lời Chúa nói hôm nay không đơn
thuần chỉ là bài học có tính cách luân lý. Chúa Giêsu không
chỉ khuyên chúng ta không nên xét đoán người khác. Ngài còn
mời gọi chúng ta tự đặt mình vào mối tương
quan với Thiên Chúa: Chỉ có Thiên Chúa, Đấng thấu
suốt lòng con người mới có thể xét xử con người.
Nhìn nhận quyền xét xử của Thiên Chúa, con người
cũng sẽ nhận ra thân phận tội lỗi yếu
hèn của mình. “Hãy lấy cái dằm ra khỏi mắt ngươi
trước đã”, nghĩa là hãy nhận ra thân phận bất
toàn của mình trước.
Có nhận ra mối tương quan đích thực
với Thiên Chúa, con người mới thấy được
tương quan của mình với tha nhân. Thật thế,
chối bỏ và cắt đứt mối tương quan
với Thiên Chúa, con người sẽ đi đến chỗ
chối bỏ tha nhân. Ngược lại, nhận ra Thiên
Chúa là Chủ tể, con người cũng sẽ nhận
ra thân phận thụ tạo yếu hèn của mình và tình liên
đới với tha nhân.
Ngày xưa, nhà hiền triết Hy Lạp là Socrate
đã đề ra khẩu hiệu như bài học vỡ lòng
cho các môn sinh của mình: “Hỡi người, hãy tự biết
mình”. Chúa Giêsu của chúng ta cũng đề cao sự sám hối:
“Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng”. “Hãy sám hối” trước
tiên là nhận ra thân phận bất toàn đầy dẫy
những lỗi lầm thiếu xót của mình, để rồi
từ đó con người sẽ biết sống cảm
thông, kiên nhẫn, bao dung và tha thứ đối với người
khác hơn. Sống như thế, con người mới đạt
được cùng đích của mình là trở nên giống
Thiên Chúa, chứ không phải trở thành Thiên Chúa để
gạt bỏ chính Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống.
Lịch sử đời sống tu trì ở
những thế kỷ đầu của Kitô Giáo có ghi lại
một giai thoại như sau:
Tại một tu viện nọ, có một tu
sĩ bị bắt quả tang phạm một lỗi nặng.
Vì ích chung của cộng đoàn, các tu sĩ ở chung nhà liền
mở một phiên xử và mời vị Tu Viện Trưởng
đến tham dự, nhưng ngài đã từ chối. Một
vài người đại diện các tu sĩ đến nài
nỉ:
- Xin cha đến giúp chúng con, vì chỉ có cha
mới giúp cho chúng con biết phải phán xét và sửa trị
người anh em này như thế nào.
Vì thế vị Tu Viện Trưởng nhận
lời đến dự phiên xử.
Khi ngài đến thì mọi người ngạc
nhiên, vì thấy ngài mang trên vai một cái giỏ đầy
cát. Những hạt cát chui theo một lỗ hổng chảy
dài trên lưng của ngài. Thấy mọi người ngạc
nhiên, ngài giải thích như sau:
- Anh em hẳn đã thấy những hạt
cát rơi lã trã trên lưng của tôi, nhưng tôi thì không hề
nhìn thấy. Tội lỗi của tôi cũng giống như
những hạt cát này, nó chảy tràn lan trong tôi mà tôi không nhìn
thấy. Tội lỗi đầy tràn mà tôi không thấy, thì
làm sao tôi dám đoán xét người khác.
|