ĐỒNG HÀNH VỚI CHÚA
SƯU TẦM,
Chàng thanh niên trong một họ đạo kia
có một lối sống khô khan: hững hờ với Chúa,
không tha thiết với những công việc giữ đạo
và sống đạo… Một hôm, gặp một linh mục,
anh nói: Thưa cha, dầu sao đi nữa thì đời sống
cũng vất đi! Vị Linh mục: Tại sao anh nói như
vậy? Chành thanh niên: bởi vì sống chính là để chết
đi! chết là hết chuyện! Vị linh mục: cha tin
rằng con có lý. Sống là để chết đi. Hay đúng
hơn là cho đi. Nhưng sống còn là để yêu. Nếu
ta dâng hiến đời sống của ta cho những người
mình yêu thì cao quí biết bao! Đúng vậy, sống là để
yêu. Người ta có thể sống thiếu của cải
vật chất, nhưng không thể sống thiếu tình yêu:
hoa quả của tình yêu là sư hy sinh. Hy sinh càng nhiều,
tình yêu càng tràn đầy. “ không có tình yêu nào cao cả bằng
tình yêu của kẻ thí mạng sống vì người mình
yêu”. Chúa Giêsu đã dạy thế, và Chúa đã minh chứng
bằng cái chết trên thập giá để cứu chuộc
nhân loại. Chúa nhật này, chúng ta được nghe tiếng
kêu hy vọng của thánh Phaolô: “Hỡi tử thần, chiến
thắng của ngươi ở đâu? Hỡi tử thần,
nọc độc của ngươi ở đâu?” Chính vì thế,
thánh phaolô trấn an chúng ta: “Anh em hãy ăn ở bền đỗ
và không nao núng, hãy luôn luôn thăng tiến trong công trình của
Chúa. Hãy biết rằng công lao khó nhọc của anh em không
phải uổng phí trong Chúa. Nói cách khác, chúng ta phải giữ
vững đức tin. Vây, tin vào Chúa, mặc dầu có buồn
đau, bệnh tật, chết chóc! Tin vào Chúa mặc dầu
thế gian có những thủ đoạn lừa đảo,
là những tay chân của thần chết là tội lỗi.
Bạn chưa xác tín ư? Điều này không có gì lạ cả.
Pascal nói: “Phải biết nghi ngờ đúng, phải biết
tin tưởng đúng “. Thánh Tôma tông đồ đã nghi ngờ
Chúa sống lại và đã xác tín Chúa sống lại. Như
thánh Tôma tông đồ, người Kitô hữu không tin một
cách mơ hồ, không tin nhảm nhí, mà là những người
biết tin tưởng chắc chắn.
Đức tin công giáo, trước hết không
phải là sự hiểu biết, mặc dầu một số
cha mẹ vẫn nghĩ như vậy khi cho con đi học
giáo lý. Đức tin công giáo không phải là sự khôn ngoan mặc
dầu một số tín hữu chỉ biết giữ
đạo theo nguyên tắc mà quên đi dự uyển chueỷn
của cuộc sống. Đức tin công giáo cúng không phải
là một tôn giáo, mặc dầu một số tín hữu đóng
khung việc sống bí tích rửa tội trong một số
nghi lễ phải giữ. Đức tin công giáo chính là sự
tiếp đón, đón tiếp Thiên Chúa, là nhận biết sự
hiện diện sống động và mầu nhiệm của
Thiên Chúa ở giữa loài người. Đức tin chính là
chấp nhận Thiên Chúa đồng hành, để Ngài ban
cho ta sự sống của Người.
Chúa nhật này, chúng ta được mời
gọi chuẩn bị tâm hồn bước vào mùa Chay. Mùa
Chay là mùa bước theo Chúa trên đường khổ nạn
để cùng Ngài sống lại vinh quang. Cuộc sống
này đã được bắt đầu ngay từ đời
này, ngay tại đây. Nó liên hệ tới sự đòi buộc
của Phúc Âm hôm nay. “Không có cây nào tốt mà sinh trái xấu… Cứ
xem quả thì biết cây”.
18. Đừng lên mặt
Hẳn Chúa Giêsu đã mỉm cười khi vẽ
ra bức họa về một người có cây xà trong mắt
mình mà cứ gắng moi một mảnh bụi nhỏ ra khỏi
mắt kẻ khác. Chúa Giêsu dạy rằng chúng ta không có quyền
phê bình khi chúng ta còn khuyết điểm. Điều này có nghĩa
là chúng ta không có quyền đoán xét gì cả, bởi vì “có nhiều
điều xấu trong những người tốt nhất,
có điều tốt nhất trong những người xấu
nhất. Giữa chúng ta, đến nỗi ai trong chúng ta cũng
phải xấu hổ khi muốn nói tội kẻ khác.”
Một em gái nhỏ vâng lời bà nội bảo
đi quét nhà. Quét xong, bé đến thưa bà là mình đã qué
sạch rồi. Bà nội hỏi lại: “Có thật quét
xong chưa? để bà xem lại.” Nói rồi bà cụ
đứng dậy xem khắp nhà. Xem một lượt, bà
nói với đứa cháu gái: “Nhà chưa sạch gì cả,
chỗ nào cũng đầy bụi. Con quét lại đi!” cô
gái nhỏ vâng lời quét thêm một lần nữa, lần
này bé quét thật kỹ. Quét xong liền đến trình cho
bà nội. Cũng như lần trước, bà cụ xem
qua một lượt rồi nói: “Nhà cũng chưa sạch
gì cả, chỗ nào cũng đầy bụi. Sao quét dối
vậy? Quét lại đi! Cô gái nghĩ rằng mình còn nhỏ
quét chưa sạch được, nên cố vâng lời nội
đi quét lần nữa. Quét xong, nó cũng đến trình
cho nội. Lần này cũng như hai lần trước,
bà cụ xem xong lại nói là nhà chưa sạch. Cô gái lấy
làm lạ kỳ. Cuối cùng nó phát hiện ra là bà cụ mang
cặp kính dính đầy bụi. Thì ra, vì vậy mà bà cụ
nhìn đâu cũng thấy toàn là bụi cả. Chỉ có cắp
mắt trong sáng, tấm lòng trong sạch mới có thể nhìn
thấy sự thực.
Để phân biệt cây tốt xấu phải
căn cứ vào quả – công việc – chứ không phải
lá – lời nói “vì có nhiều người chỉ tìm thấy
lá khi đến gần. Nào là lá to, lá rậm, lá bóng…lá, chỉ
có lá, ngoài ra không có gì khác! nhiều người chạy đến
chúng ta nói hy vọng tìm được giải khát, họ
đang khát mong Thiên Chúa. Chúng ta đừng quên rằng chúng
ta đang có trong tay tất cả những điều ấy.
Chúng ta có đầy đủ giáo lý, với ơn Chúa, mặc
dầu chúng ta không xứng đáng”.
Có người đã nói với một giáo sư
rằng: “ tôi không thể nghe lời ông nói vì đã
được thấy con người của ông rồi. “
Giảng và dạy, cả hai đều là sự thật
qua nhân cách. Lời hay không bao giờ thay thế được
việc tốt.
Một nhà chế tạo làm được một
con ong, cũng vỗ cánh bay được, cũng kêu vo vo,
người đứng xem không tài nào biết được
ong giả cho tới khi hỏi rằng: “Nó có làm ra mật
không?” Chỉ một sự thí nghiệm đơn sơ ấy
đủ phân biệt ong thật với ong giả. Cứ xem
quả thì biết cây. Khi có ai khoa khoang về đời sống
đạo của họ, chỉ cần hỏi như thánh
Phaolô: “Thế thì anh em được kết quả gì?” Con
đường duy nhất để chứng tỏ Kitô giáo
là đạo thật là chúng ta phải sống thế nào
cho mọi người thấy Kitô giáo sản sinh ra những
người tốt thật.
|