NHÂN
ĐỨC
Nhân đức
là sức mạnh tinh thần
phải kiên trì mới
có thể thực hiện.
Về siêu nhiên, nhân đức
là một tập quán tốt do thiện chí theo tiếng thúc gọi trong tâm hồn và thực thi điều Chúa muốn.
Theo Thánh LM TS Thomas Aquino, “nhân đức là một tập quán mà ta có thể tập luyện, nó
hoàn hảo hóa
con người để người
ta thực thi các việc
thiện”. Theo giáo lý Công giáo, “nhân đức là một xu hướng thường xuyên và
kiên định để làm
điều thiện, không
những giúp ta thực hiện những hành
vi tốt mà còn
muốn cống hiến hết khả
năng của mình cho Chúa, cho tha nhân” (số 1803).
Có hai loại
nhân đức: [1] Nhân
đức tự nhiên –
tập quán do tập luyện để làm
theo lẽ phải; [2] Nhân
đức siêu
nhiên – tài năng Chúa phú vào linh hồn
cùng với ơn thánh
làm cho người ta có thể thực thi các việc siêu nhiên đáng được ân thưởng vinh phúc đời sau. Nhân đức đối thần gồm ba nhân
đức: Tin, Cậy, Mến
– có thể tham khảo chương
13, thư thứ nhất gởi giáo đoàn Côrintô;
các nhân đức đối nhân, gọi là nhân đức luân lý cơ bản, có rất nhiều, nhưng chủ yếu gồm
bốn nhân đức
quan trọng: khôn ngoan, công bình, can đảm, tiết độ (GLCG số 1805).
Mùa Vọng
là mùa tập luyện nhân
đức bằng cách
thi hành việc lành
phúc đức, cụ thể
là đức ái –
nhân đức quan trọng nhất.
Mùa Vọng được
biểu tượng hóa bằng 4 ngọn nến: Ánh
sáng của HY VỌNG, ánh
sáng của HÒA
BÌNH, ánh sáng của TÌNH
YÊU và ánh sáng của NIỀM VUI. Ánh
sáng soi đường chúng
ta bước qua những ngày u
tối. Cả 4 loại ánh
sáng đó luôn cần được
chiếu soi suốt cuộc đời chúng
ta.
Khởi
đầu rồi kết thúc, đó là quy trình mọi thứ. Và Mùa Vọng cũng thế, đang dần đến
hồi kết thúc. Niềm
hy vọng của chúng ta đã lên đỉnh điểm. Khoảng mong chờ gần
hết. Chúa Giêsu sắp
đến với chúng ta. Điều đó nghĩa là chúng ta
được mãn
nguyện. Nhưng càng
cuối thời gian chờ đợi,
đức vâng lời
càng phải kiên
quyết. Chúng ta đã “quen” với tinh thần tích cực của đời sống Kitô hữu: “Vâng lời trọng hơn của lễ” (1 Sm 15:22 và Tv 50:8-9). Đức vâng lời cần thiết cho mọi người,
đặc biệt là những người sống đời tu
trì, vì đức vâng lời là một trong ba lời khấn chính –
gọi cho “văn hoa” hơn thì là
thanh tuân hoặc tuân phục.
Trong các thụ tạo của Thiên
Chúa, Đức Maria là thụ tạo đặc biệt nhất và
hoàn hảo nhất. Đức
Mẹ trở nên người
diễm phúc vì đã mau mắn thực hiện đức vâng lời ngay khi được truyền tin: “Này
tôi là tôi tớ Chúa,
tôi xin vâng như lời
Thiên thần truyền” (Lc 1:38). Lời “xin vâng”
của Đức Mẹ đầy sự
can đảm và trọn
niềm tín thác.
Thuở
xưa, ngôn sứ
Mikha đã nhắn
nhủ: “Phần ngươi, hỡi Bêlem
Épratha, ngươi nhỏ
bé nhất trong các thị tộc Giuđa, từ nơi ngươi,
Ta sẽ cho xuất hiện một vị có sứ mạng thống lãnh
Ítraen. Nguồn gốc của
Người có từ
thời trước, từ thuở xa xưa” (Mk 5:1). Không chỉ vậy, ông còn cho biết trước nhiều điều khác: “Vì
thế, Đức Chúa sẽ bỏ mặc Ítraen
cho đến thời một
phụ nữ sinh con. Bấy giờ những anh em sống
sót của người
con đó sẽ
trở về với con cái Ítraen. Người sẽ dựa vào
quyền lực Đức
Chúa, vào uy danh Đức
Chúa, Thiên Chúa của
Người mà đứng lên chăn dắt họ. Họ sẽ được
an cư lạc nghiệp, vì bấy giờ quyền lực Người
sẽ trải rộng ra đến tận cùng
cõi đất. Người sẽ
chiến thắng Átsua” (Mk 5:2-3). Và có
điều đặc biệt
nhất: “Chính Người sẽ đem lại HOÀ
BÌNH” (Mk 5:4a). Thật tuyệt
vời, vì hòa bình là niềm khao khát không chỉ riêng ai.
Chưa bao giờ có được tận hưởng sự hòa
bình đích thực nên mơ
ước của con người
càng mạnh mẽ và
cháy bỏng. Chắc chắn
cuộc sống không gì hơn là được tận hưởng nền hòa
bình đích thực, nhưng muốn
có hòa bình đích thực
thì công lý phải được
tôn trọng đúng mức, mà muốn có công lý thì phải cầu nguyện: “Lạy Chúa là
Thiên Chúa chúng con, xin cho chúng con được phục hồi, xin tỏ Thiên
Nhan hiền từ Chúa
ra, hầu cho chúng
con được ơn cứu
sống” (Tv 80:4). Cầu nguyện
không chỉ là
đối thoại với
Thiên Chúa, mà còn là sức
mạnh của con người.
Không chỉ
cầu nguyện một vài lần, tùy hứng hoặc khi “kẹt”, mà phải cầu nguyện liên lỉ: “Lạy Chúa Tể càn khôn, xin trở lại, tự cõi trời, xin ngó xuống mà xem, xin Ngài thăm nom
vườn nho cũ, bảo
vệ cây tay hữu Chúa đã trồng, và chồi non được Ngài
ban sức mạnh” (Tv 80:15-16). Chân thành và tha thiết cầu nguyện thì chắc chắn Thiên Chúa sẽ “mủi lòng” mà thương xót:
“Xin giơ tay bênh vực
Đấng đang ngồi bên hữu là con người được Chúa
ban sức mạnh” (Tv 80:18). Đồng thời còn phải tự nhủ lòng
và đoan hứa chắc chắn:
“Chúng con nguyền chẳng xa Chúa nữa đâu, cúi xin Ngài ban cho
được sống,
để chúng con xưng tụng danh Ngài” (Tv
80:19). Cầu nguyện không
phải chỉ van xin, mà còn
là tạ ơn và
chúc tụng.
Thánh Phaolô cho biết rằng, khi vào trần gian, Đức Kitô
đã nói rõ: “Chúa đã không ưa hy lễ và hiến tế, nhưng đã tạo cho con một thân thể. Chúa cũng chẳng thích lễ toàn thiêu và lễ xá tội” (Dt
10:5-6). Điều đó do chính Đức Kitô xác nhận chứ không phải ai khác, thế thì chúng ta không còn nghi ngờ gì nữa:
Chúa KHÔNG CẦN lễ này
hay vật nọ, ngay cả
lễ toàn thiêu và lễ xá tội Chúa cũng coi như
không. Thế mà
chúng ta lại thích
bày ra nhiều điều kiện
và nhiều thứ lễ
để làm gì? Chúa chỉ cần LÒNG CHÂN THÀNH và ĐỨC VÂNG LỜI, như Đức Kitô
đã thân thưa với
Chúa Cha: “Lạy
Thiên Chúa, này con đây, con đến để thực thi ý
Ngài” (Dt 10:7). Chính điều
đó mới quan trọng nhất.
Đừng coi trọng cái phụ mà coi thường cái chính, thích bề ngoài hơn tâm linh – vì
đó là trái Ý Chúa. Thế
nhưng người ta lại thích và thường làm điều trái ngược – ưa chuộng bề ngoài hơn
bề trong, rồi viện cớ là “có
đầy mới tràn”.
Thật đáng quan ngại!
Chính Đức Kitô đã xác định trước tiên: “Hy
lễ và hiến tế, lễ toàn
thiêu và lễ xá tội, Chúa đã chẳng ưa, chẳng thích,
mà đó chính là những
thứ của lễ được dâng
tiến theo Lề Luật
truyền” (Dt 10:8). Sau đó
Ngài mới nói thêm:
“Này con đây, con đến
để thực thi ý Ngài” (Dt
10:9). Hai vế cân bằng. Chính Người BÃI BỎ CÁC LỄ TẾ CŨ mà THIẾT LẬP LỄ TẾ MỚI. Theo ý
đó, chúng ta được
thánh hoá nhờ Đức
Giêsu Kitô đã hiến
dâng thân mình làm lễ
tế, CHỈ MỘT LẦN LÀ ĐỦ. Quan trọng là tuân phục Ý Chúa chứ không theo ý mình, dù Ý Chúa
nhiều khi hoàn toàn trái ngược với ý riêng của chúng ta.
Thế
nhưng Đức Maria lại khác hẳn, không hề lưỡng lự hoặc đắn
đo khi vâng lời
mà MAU MẮN VÂNG LỜI, vì thế Đức Mẹ trở nên gương
mẫu về đức vâng lời. Không chỉ vậy, Đức Mẹ còn là
người vợ và người mẹ tuyệt vời, đồng
thời cũng như một nữ tu, dù
không mặc áo
dòng, và giữ trọn ba lời
khấn: Thanh tuân, thanh khiết, và thanh bần. Vâng, Đức Mẹ đúng là nữ-tu-không-tu-phục.
Ngày ấy,
sau khi thụ thai Thánh Tử
và biết tin chị Êlidabét
cũng đã mang thai một
“người con đặc biệt” khi đã lớn tuổi, Đức Maria đã vội vã lên đường, đến miền núi, tại một thành thuộc chi tộc Giuđa, đó là
nhà anh chị họ Dacaria và
Êlidabét. Đức Maria vào
nhà và cất tiếng chào, vừa nghe tiếng dì Maria chào, đứa con trong bụng chị Êlidabét
nhảy lên. Được đầy tràn Thánh Thần, chị Êlidabét liền kêu lớn tiếng và nói: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được
chúc phúc. Bởi
đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này? Vì này đây, tai tôi
vừa nghe tiếng em
chào, đứa
con trong bụng đã nhảy lên vui sướng. Em thật có
phúc, vì đã tin rằng
Chúa sẽ thực
hiện những gì Người đã nói với em”
(Lc 1:42-45). Hằng ngày, chúng ta cũng nhiều lần ca tụng Đức Maria: “Kính mừng Maria đầy ơn phúc…”.
Phúc nhân gặp
phúc nhân, người
phúc thăm viếng
người phúc. Chị Êlidabét
đã là người có
phúc vì mang thai Thánh Gioan Tẩy
Giả, người tiên phong mở đường của Thiên
Chúa, dì Maria còn có phúc hơn vì mang thai Thánh Tử Thiên Chúa. Không chỉ vậy, dì Maria còn có đại phúc khác, như chị Êlidabét xác nhận, đó là “tin Chúa sẽ thực hiện điều Người
đã hứa”. Có TIN
TƯỞNG thì mới VÂNG LỜI. Vâng lời minh chứng đức tin. Thật
là lô-gích và kỳ diệu
biết bao!
Xét theo chuỗi hệ lụy đó,
(có lẽ) chúng
ta chưa đủ tin nên
chúng ta khó vâng lời, khó
vâng lời vì yếu lòng tin. Nếu vậy, rõ ràng đức tin thực sự là
điều cần thiết
cho tất cả mọi người chúng
ta, không ngoại trừ bất
kỳ ai, và là nền
tảng cho công việc
chúng ta làm. Có thể
nói rằng biên
độ giữa hữu
thần và vô thần
rất nhỏ hẹp, chỉ nhích qua nhích lại là... khác hẳn. Một chút mà quan trọng và khó khăn, vì người ta có thể hơn thua nhau ở mức độ
sống nhân đức,
sống bình thường mà lại phi thường. Các
thánh là những người
đã chứng tỏ điều
đó.
Lạy
Thiên Chúa chí thánh hằng
hữu, trong khi chờ đón Thánh Tử Ngôi Hai giáng sinh, chúng con
thao thức nhưng vẫn
chưa dứt khoát dọn dẹp đường lòng,
xin thêm lòng can đảm
cho chúng con, xin cũng ban thêm đức tin và giúp chúng con sẵn sàng “xin vâng” theo Thánh Ý
Ngài – nhất là khi
chúng con không được
như ý muốn.
Chúng con cầu
xin nhân Danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ của nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU
|