Mến
Chúa yêu người là điều quí hơn mọi lễ
toàn thiêu và hy lễ
Suy niệm của JKN.
Câu hỏi gợi ý:
1. Tại sao Đức Giêsu
lại ghép hai điều răn khác nhau - mến Chúa, và yêu
người - thành một điều răn duy nhất?
2. Có thể mến Chúa mà không
yêu người, hay yêu người mà không mến Chúa
được chăng?
3. Theo tinh thần Tin Mừng,
thì giữa việc tham dự các nghi thức phụng
vụ và việc thi hành giới răn «mến Chúa yêu
người», việc nào cao quí và quan trọng hơn?
Suy tư gợi ý:
1.
Điều răn quan trọng nhất của Kitô giáo
Trong
bài Tin Mừng này, ta thấy Đức Giêsu đã ghép hai
điều răn được ghi ở hai nơi khác
nhau trong Cựu Ước - điều răn đầu
trong sách Đệ nhị luật 6,4-5,
điều răn sau trong sách Lêvi 19,8 - làm thành một
điều răn duy nhất, một điều răn
«kép», nghĩa là một điều răn nhưng hai
đối tượng, hay hai mặt khác nhau. Và
điều răn «kép» này là điều răn quan trọng
nhất trong Do Thái giáo, nhất là trong Kitô giáo. Tại sao
lại ghép hai điều răn ấy thành một
điều răn duy nhất? Đó là
điều đáng chúng ta suy nghĩ.
Thông
thường, chúng ta hay phân biệt yêu Chúa và yêu
người. Có người cho rằng yêu Chúa quan trọng
hơn yêu người rất nhiều, có người
lại cho rằng: Chúa thì trừu tượng quá, yêu không nổi,
nên yêu người mới là quan trọng. Cũng
có người cho rằng có thể yêu Chúa mà không yêu
người, và ngược lại. Thực ra,
giới răn này chỉ có một nội dung duy nhất là
«phải yêu thương», nghĩa là phải có tình yêu, tình
thương. Và tình yêu này phải hướng cùng một
lúc về hai đối tượng: Thiên Chúa và tha nhân. Và
hai đối tượng này không thể tách rời nhau,
tương tự như hai mặt của một tờ
giấy: không thể có mặt này mà không có mặt kia. Nghĩa là không thể yêu
Chúa cách đích thực mà không yêu tha nhân, và ngược
lại. Nói khác đi, hễ thật sự yêu Thiên Chúa
thì tất nhiên sẽ phải yêu người, như thánh
Gioan đã từng nói: «Nếu ai nói: “Tôi yêu mến Thiên Chúa”
mà lại ghét anh em mình, người ấy là kẻ nói
dối; vì ai không yêu thương người anh em mà họ
trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa mà họ
không trông thấy» (1 Ga 4,20). Và hễ yêu người thật sự thì cũng
chính là đã yêu mến Thiên Chúa. Như
vậy, tình yêu đối với tha nhân đã ngầm bao
hàm tình yêu đối với Thiên Chúa, và ngược
lại. Thật vậy, khi nói về ngày phán xét
cuối cùng, Đức Giêsu đã xác định rằng:
yêu tha nhân là yêu chính Thiên Chúa (xem Mt 25,40.45).
Và thánh Phaolô cũng đã viết: «Tất cả Lề
Luật được nên trọn trong điều răn
duy nhất này là: “Ngươi phải yêu người thân
cận như chính mình”» (Gl 5,14); «Anh em hãy
mang gánh nặng cho nhau, như vậy là anh em chu toàn luật
Đức Kitô» (Gl 6,2).
2. Yêu
mến và thờ phượng Thiên Chúa
Đoạn
Tin Mừng hôm nay nhấn mạnh đến tầm quan
trọng tối thượng của giới răn yêu
mến Thiên Chúa. Nếu xét một cách tách biệt hai
mặt trong giới răn cao trọng nhất này, thì
việc yêu mến Thiên Chúa quan trọng hơn việc yêu
mến tha nhân. Và con người phải yêu mến Thiên Chúa
«hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực». Nhưng trong thực tế, không thể có sự
tách rời giữa hai mặt ấy được, vì
hễ đã thật sự yêu mến Thiên Chúa thì tất
nhiên phải đồng thời yêu thương tha nhân.
Vì thế, nếu thật sự yêu mến
Thiên Chúa «hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực»,
thì cũng phải yêu tha nhân «hết lòng, hết trí khôn,
hết sức lực». Đó là
điều tất yếu, không thể khác được.
Để
tỏ lòng yêu mến, thuận phục và thờ
phượng Thiên Chúa, người Do Thái xưa đã sát
tế những con chiên, con bò làm của lễ toàn thiêu dâng
lên Thiên Chúa, thay vì sát tế chính mình, để nói lên
quyền tối thượng của Ngài trên mọi sự,
trên cả mạng sống mình. Nghĩa là phải sẵn
sàng hy sinh tất cả mọi sự cho Thiên Chúa, vì Ngài
đã ban cho ta tất cả và có quyền lấy lại
tất cả bất kỳ lúc nào. Ngày nay, chúng ta không còn sát
tế chiên bò, cũng không phải sát tế chính mình
để nói lên quyền tối thượng của Ngài
nữa. Điều chúng ta nên làm, là sẵn sàng hy sinh
tất cả mọi sự để làm đẹp lòng
Ngài, để tỏ ra ta yêu mến Ngài trên hết mọi
sự, nhất là hy sinh ý riêng, thì giờ, tiền bạc,
công sức… đó chính là một hình thức sát tế và
thờ phượng Thiên Chúa cao cả nhất. Nhưng theo tư tưởng của Đức Giêsu
và thánh Phaolô, thì chắc chắn Thiên Chúa muốn ta thể
hiện tình yêu của ta đối với Ngài bằng tình
yêu dành cho tha nhân, một cách cụ thể là sẵn sàng hy
sinh ý riêng, thì giờ, tiền bạc, công sức… cho
hạnh phúc và sự tốt đẹp của tha nhân.
3.
«Hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực»
Yêu «hết lòng, hết trí khôn» thì
quả là một điều khá trừu tượng và xem
ra có vẻ dễ thực hiện, vì lòng và trí khôn là thứ
không thể đếm được, khó kiểm
chứng, và dường như có thể dùng hoài, cho hoài
không hết. Nhưng còn việc yêu «hết sức lực» thì
quả thật là khó, vì lực là một cái gì mang tính
vật chất, rất cụ thể, và rất hạn
chế. Sức lực ở đây nói một cách
cụ thể là thì giờ, tiền bạc, của cải,
sức khỏe, công lao. Vì
nó giới hạn, nên ta không thể cho một cách thoải
mái được. Cho thì hao tổn, thì
sẽ hết. Nhưng có yêu «hết
sức lực» thì mới chứng tỏ được là
đã «yêu hết lòng, hết trí khôn». Ai nói rằng mình
yêu Chúa, yêu người «hết lòng, hết trí khôn» mà
lại không yêu «hết sức lực» - cụ thể là
sẵn sàng hy sinh thì giờ, tiền bạc, sức
khỏe, công lao cho Chúa, cho tha nhân - thì người ấy
nếu không nói dối thì cũng là kẻ ảo
tưởng về chính mình. Chắc chắn
Chúa muốn chúng ta thay vì hy sinh những thứ ấy cho
Chúa, thì hãy hy sinh cho tha nhân, vì hy sinh cho tha nhân chính là hy sinh
cho Chúa.
4.
«Điều quí hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ»
Rất nhiều Kitô hữu không hiểu
được cốt yếu của việc giữ
đạo là gì, họ cho rằng việc đọc kinh,
đi lễ, chịu các bí tích là những điều quan
trọng nhất. Và họ cố gắng thực hiện những
điều ấy một cách toàn hảo. Nhưng
thật ra, tất cả những thứ ấy chỉ là
phương tiện để giúp người Kitô hữu
thực hiện được giới răn quan trọng
nhất là «mến Chúa, yêu người». «Mến
Chúa, yêu người» chính là mục đích của những
việc đạo đức trên. Nếu
thực hiện những phương tiện ấy mà không
đạt được mục đích của chúng thì
thử hỏi việc thực hiện ấy ích lợi gì?
Trong
bài Tin Mừng, ông kinh sư nói: «Yêu mến Thiên Chúa hết
lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu
người thân cận như chính mình, là điều quí
hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ». Lời
đó đã được Đức Giêsu xác nhận là
khôn ngoan, đúng đắn. Cứ theo
tinh thần câu nói ấy thì yêu Chúa và thương
người hết sức mình quan trọng và quí giá hơn
việc tham dự các nghi thức phụng vụ, các bí tích,
các kinh nguyện. Chính Đức Giêsu mạc khải cho ta
biết điều ấy khi nói về ngày phán xét cuối
cùng: Thiên Chúa không hề phán xét về việc ta có tham
dự các nghi thức phụng vụ hay không, hay tham dự
thế nào, mà chỉ xét về việc ta đã làm gì
để tỏ ra mình yêu thương tha nhân mà thôi.
Đức Giêsu đã tỏ ra trọng phong cách đối
xử với tha nhân, sự hòa thuận với những
người chung quanh còn hơn việc dâng lễ vật
toàn thiêu cho Thiên Chúa nữa (xem Mt 5,23-25).
Biết
bao người chu toàn hết sức tốt đẹp
những nghi thức phụng vụ mà lại đối
xử với tha nhân chẳng ra làm sao, chẳng có tình có
nghĩa gì cả, thì thử hỏi đạo đức
kiểu ấy có ích lợi gì cho họ trước mặt
Thiên Chúa trong ngày phán xét?
CẦU NGUYỆN
Lạy
Cha, Đức Giêsu có nói: «Không phải bất cứ ai
thưa với Thầy: “Lạy Chúa, Lạy Chúa!” là
được vào Nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ những ai thi hành ý muốn của
Cha Thầy mới được vào mà thôi. Vì thế,
trong ngày ấy, nhiều người sẽ thưa với
Thầy rằng: “Lạy Chúa, nào chúng tôi đã chẳng
từng nhân danh Chúa mà nói tiên tri, mà trừ quỉ, mà làm
nhiều phép lạ sao?” và bấy giờ Thầy sẽ
tuyên bố với họ: “Ta không hề biết các
ngươi, xéo đi cho khuất mắt Ta, hỡi bọn
làm điều gian ác”» (Mt 7,21-23). Xin cho
con hiểu được ý nghĩa thâm sâu của lời
nói đó. Xin cho con nhận ra điều quan trọng
nhất trong đạo của Cha mà con phải tuân giữ
là thực hiện thánh ý Cha, mà điều cốt yếu
nhất của thánh ý Cha chính là mến Chúa - cũng là yêu
người - hết lòng hết sức. Amen.
|