Chúa
chữa anh mù Bactimê – ĐGM. Nguyễn Khảm
Trong
bài hát Kinh Hoà Bình của thánh Phanxicô Assisi, chúng ta hát lên:
“Lạy Chúa, xin hãy dùng con như khí cụ bình an của Chúa,
để con đem yêu thương vào nơi oán thù, đem
thứ tha vào nơi lăng nhục...” Chúng ta lại hát
tiếp: “Để con dọi ánh sáng vào nơi tối tăm,
đem niềm vui đến chốn u sầu”. Lời kinh này không chỉ là một lời cầu
nguyện mà còn là một lời kinh diễn tả lối
sống đích thực của mỗi người Kitô
hữu. Như vậy bổn phận của mình không
phải chỉ là đem yêu thương vào nơi oán thù mà
còn phải dọi ánh sáng vào nơi tối tăm.
Có
một câu chuyện kể như thế này:
Một
anh mù đi thăm một người bạn. Đã lâu không gặp nên đôi bạn hàn huyên mãi
quên cả thời gian. Khi trời
tối mịt thì anh mù mới cáo từ ra về. Anh
bạn bảo: “Thôi để tôi thắp cho anh cái đèn,
trời tối quá rồi”. Anh mù nghĩ là bạn muốn
đùa nên trả lời: “Anh muốn đùa hả? Tôi mù thì ngày và đêm có khác gì nhau đâu”. Anh
bạn vội vàng xin lỗi nói: “Tôi đâu có dám đùa
với anh, ý tôi là anh nên cầm cái đèn để
người ta sẽ thấy sáng và không đụng
phải anh”. Anh mù nghe nói có lý liền vui
vẻ hiên ngang xách đèn ra về. Đi
được một đoạn thì có một
người đi ngược chiều đụng
phải, làm anh mù ngã xuống vệ đường.
Quá tức giận, anh lồm cồm ngồi dậy
chửi đổng: “Đồ đui, người ta
cầm cái đèn sáng như thế này mà không thấy
hả?”. Người kia
liền mắng lại: “Mày mới là đồ đui,
đèn tắt mẹ từ lúc nào mà còn chửi người
ta”.
Coi chừng chúng ta lại rơi vào tình
trạng như thế. Nếu mình rơi vào tình trạng đấy thì
rất nguy hiểm. Làm sao có thể dọi ánh sáng vào
nơi tối tăm khi mà chúng ta không có ánh sáng, hoặc ánh
sáng chúng ta đã bị tắt ngấm từ lâu.
Đặt
câu hỏi như thế thì chúng ta thấy anh mù Bactimê
sẽ trở thành gần gũi với
mình hơn. Anh ta không còn là khuôn mặt xa
lạ của 20 thế kỷ trước, mà giờ
đọc lại mình có cảm tưởng như là
đọc truyện cổ tích. Anh ta
giờ trở thành một khuôn mặt mời gọi mình
suy nghĩ về vấn đề của chính cuộc
đời mình.
Ngày
nay người ta nói đến mù chữ, vài năm nay
lại thêm mù vi tính. Một
thứ mù về mặt trí tuệ. Phúc Âm kể
cũng có lần Chúa Giêsu mắng các môn đệ: “Các
ngươi có mắt mà cũng như mù”. Và
đây là một thứ mù về mặt tâm linh.
Khi kể câu chuyện này tôi không
nhắm đến mù thân xác, vì thời đó có rất
nhiều người mù, nhưng Chúa Giêsu không chữa cho
tất cả. Ngài chỉ chữa cho một số người
mang tính biểu tượng. Cũng không
phải thánh Maccô nói đến mù chữ, vì chúng ta không nghe
kể Chúa Giêsu mở lớp tình thương để
dạy học. Như vậy chắc
chắn là thánh Macco nhấn mạnh mù về mặt tâm linh,
mù về mặt tinh thần. Ta có thể hiểu
như thế nào về tình trạng mù này?
Có một
câu chuyện kể về các người mù rủ nhau
đi xem voi. Xem xong thì cùng nhau ngồi lại bàn tán,
mô tả xem con voi nó giống như cái gì? Anh sờ
được cái chân thì dõng dạc tuyên bố: con voi nó
giống như cái cột nhà. Anh khác thì oang oang: con voi nó
giống như cái quạt. Vì anh này rờ được
ngay cái tai của nó. Còn các anh sờ cái
bụng, cái vòi. Ta không biết họ sẽ mô tả con voi
giống như cái gì.
Suy nghĩ kỹ chuyện này thì
thấy cũng thấm thía lắm. Tôi muốn chia sẻ với anh chị
em là: chúng ta có thể rơi vào tình trạng mù về
mặt tinh thần, có nghĩa là ta không nhìn thấy
được chân lý toàn diện về cuộc sống. Ta
chỉ nhìn thấy chân lý phiến diện như anh mù mô
tả con voi “nó giống như cái cột nhà”, như thế
là rất phiến diện.
Từ
30 năm về trước, một nhà xã hội học
Mỹ... đã lên tiếng về con
người thời đại. Ông gọi: “Con
người một chiều kích”. Tôi thấy
nhận xét ấy vẫn đúng cho đến ngày nay và
chắc có lẽ càng ngày sẽ càng đúng hơn. Cuộc
sống con người chúng ta được đan
kết bằng nhiều chiều kích. Có
một chiều kích hướng thượng, mình gọi
là chiều dọc trong mối quan hệ với Thiên Chúa.
Có một chiều kích ngang nữa, trong quan
hệ bình đẳng yêu thương đối với
mọi người, và có một chiều quan hệ
đối với thế giới vật chất. Càng
ngày con người ta càng quên mất cái chiều
hướng thượng, quên mất mối quan hệ hàng
ngang với anh em trong tình yêu thương, mà chỉ quan tâm
đến quan hệ tình bạn với thế giới
vật chất.
“Con
người một chiều kích”. Chúng mình
không khám phá, không sống được cái chân lý toàn
diện về cuộc sống của con người.
Nguyên nhân nào có thể dẫn đến tình
trạng đó.
Trở lại với hoàn cảnh
của những anh em khiếm thị. Hầu hết đều
bị mù từ lúc mới sinh. Có một số do tai nạn sau này. Nếu hiểu mù là mình không
thấy sự vật thì cũng có lúc mình cũng không nhìn
thấy mặc dù mắt mình vẫn sáng. Chẳng hạn
như có sự cố cúp điện hay lúc mình bị
đau mắt phải lấy khăn che mắt cho
đỡ chói, đỡ nhức. Những
hình ảnh ấy khiến tôi nghĩ đến tình
trạng mù về mặt tinh thần. Nếu
bảo về tinh thần mù lòa từ lúc mới sinh thì không
thể tin được.
Tất
cả mọi người đều là hình ảnh của
Thiên Chúa, vì thế Thiên Chúa đều ban tặng cho mọi
người khả năng nhận biết chân lý. Ta có
thể rơi vào tình trạng mù tâm linh là do nguyên nhân thứ
2, thứ 3. Nghĩa là mình thiếu ánh sáng. Do những hoàn
cảnh và những môi trường sống.
Hiểu như vậy, ta thấy
rằng hầu hết chúng ta đều là những
người mù đáng thương về mặt tâm linh. Vì vậy, chúng ta hãy khiêm
tốn chạy đến với Chúa để
người chữa trị. Người
sẽ giúp chúng ta nhìn thấy chân lý toàn vẹn. Người sẽ giúp chúng ta nhận ra Thiên Chúa là
Cha của chúng ta và mọi người là anh em của ta.
Người sẽ giúp ta nhận ra con đường
tiến về nhà Cha trên Trời. Con đường đó
là con đường Chúa Giêsu đã đi và đã tới
đích. Và đó cũng là con đường hẹp, con
đường ngược dốc, con đường
thập giá nhưng là con đường dẫn đến
sự sống vinh quang và vĩnh cửu. Amen.
|