Con chiên nhỏ bé, hãy chỗi
dậy
(Suy niệm của Peter Feldmeier - Lm. GB. Văn Hào SDB, chuyển ngữ)
“Thiên Chúa không làm ra cái
chết, chẳng vui gì khi sinh mạng tiêu vong” (Kn 1,13)
Trong giáo xứ tôi coi sóc trước
đây, có một phụ nữ tên Irish đã trải qua
một cơn ác mộng khủng khiếp: Con trai của
chị vừa mới chết lúc tuổi đời còn
rất trẻ. Chồng của chị cũng đã
mất vài năm trước. Khi cậu con trai chết cách
đột ngột, tâm hồn chị tan nát, và chị nói
rằng trên đời này chẳng còn điều gì tồi
tệ hơn thế.
Sau đám tang vài tuần, tôi gặp
chị. Chị suy sụp và tuyệt vọng hoàn toàn.
Khoảng một tháng sau, tôi không thấy chị đến
nhà thờ nữa, và tôi lại phải đến thăm
chị. Chị ta bực bội, tâm hồn rối bời
và cảm thấy rất bất mãn với chính Thiên Chúa.
Chị ta khó chịu và nói với tôi: “Cha xem, tôi đã cho
Thiên Chúa rất nhiều. Suốt 50 năm, tuần nào tôi
cũng đến nhà thờ, tôi đọc kinh cầu nguyện
với Chúa mỗi ngày. Tôi gửi con cái vào học tại
các trường công giáo. Thế nhưng, tôi nhận lại
được những gì? Đứa con trai tôi đã
chết một cách tức tưởi. Đó là điều
Thiên Chúa đã tặng cho tôi một cách ác độc. Tôi nói
với Chúa rằng sao Ngài lại dã tâm như thế, và tôi
hoàn toàn thất vọng về Ngài.”
Lúc đó, có lẽ
không cần tôi phải biện minh cho Thiên Chúa để
bảo vệ Ngài. Chính Ngài có thể làm điều này. Tôi
chỉ thinh lặng lắng nghe và để đồng
cảm với nỗi đau của người phụ
nữ khốn khổ kia. Nhưng tôi vẫn suy nghĩ mãi
một điều: Tại sao Thiên Chúa vẫn để cho
cái chết xảy ra? Tại sao Thiên Chúa đã dựng nên
vũ trụ và con người chúng ta, lại để cho
cái chết tự do tung hoành? Cái chết đến với
chúng ta mang chở ý nghĩa gì?.. Câu trả lời giản
đơn theo khoa học, thì tất cả vật thể
đều sẽ tiêu tan hay biến đổi, và thân xác con
người cũng không thoát khỏi định luật
vật lý đó. Nhưng câu trả lời theo thần
học được nhắc tới trong chính bài
đọc thứ nhất của phụng vụ hôm nay,
trích từ sách Khôn ngoan. Tác giả viết “ Thiên Chúa không làm
ra cái chết, chẳng vui gì khi sinh mạng tiêu vong... Thiên
Chúa đã sáng tạo con người cho họ
được trường sinh bất tử. Họ
được dựng nên làm hình ảnh của bản tính
Ngài” (Kn 1,14; 2,23).
Vậy thì cái chết
đến từ đâu? Phần cuối của bài
đọc hôm nay đưa ra câu trả lời rất rõ
ràng: “Chính vì quỷ dữ ganh tị mà cái chết đã xâm
nhập thế gian, và ai về phe nó đều phải
nếm mùi cái chết” (Kn 2,24). Thánh Phaolô đã đồng
hóa quỷ dữ với con rắn mà sách khởi nguyên phác
vẽ. Nó chính là căn nguyên gây nên cái chết, hay nói cách khác
sự chết là hậu quả của tội Adam (Rm 5,12).
Nhưng chúng ta đừng nên phóng tưởng và nghĩ
rằng nếu nguyên tổ không sa ngã, thì sự chết
đã không xảy ra. Định luật thiên nhiên luôn còn
đó và vẫn mãi chi phối thân xác con người. Tác
giả sách Khôn ngoan cũng xác nhận điều này, và còn
minh giải thêm rằng ngay cả người công chính
cũng sẽ phải chết. Thiên Chúa có là Thiên Chúa của
sự sống hay không, thì sự chết vẫn luôn phủ
trùm trên thân phận mọi người chúng ta.
Nhưng, sách Khôn ngoan
xem cái chết của người công chính chỉ như là
một khúc dạo đầu ngắn ngủi, đưa
dẫn vào giai đoạn phục sinh vinh quang. Đó là lúc
chúng ta được nghỉ ngơi an bình trong tay Chúa. Khi
ấy, người công chính sẽ sống một cách sung
mãn và ngập tràn hạnh phúc như thuở ban đầu
lúc mới được tạo thành. “Linh hồn những
người công chính ở trong tay Chúa, và chẳng cực
hình nào động tới được nữa... Họ
đang hưởng an bình. Khi đến giờ
được Thiên Chúa viếng thăm, họ sẽ
rực sáng như tia lửa... và Đức Chúa sẽ là vua
của họ đến muôn đời (Kn 3,2.8).
Thánh giáo phụ Irênê
đã viết: “Vinh quang của Thiên Chúa là con người
chúng ta được sống”. Thiên Chúa tạo nên sự
sống. Ngài luôn muốn chúng ta sống và sống dồi
dào, cho dù chính Đức Giêsu đã phải nếm trải
khổ đau và kinh qua cái chết. Bài Tin mừng hôm nay
cũng gợi mở cho chúng ta chân lý này.
Ông Giairô đã
khấn xin Đức Giêsu đến nhà ông để
chữa lành cho cô con gái đang ốm nặng sắp
chết. Trên đường đi đến nhà ông,
một phụ nữ bị bệnh loạn huyết
suốt 12 năm đã sờ chạm đến áo của
Chúa và bà đã được khỏi bệnh. Rõ ràng,
Đấng Thánh của thiên Chúa (Mc 1,24) không bị nhiễm
uế khi có người bệnh đụng đến
mình, không giống như luật Moise đã viết (Lv 12,4).
Ngài nói với người phụ nữ: “Lòng tin của con
đã cứu con”. Vào thời điểm đó, cô con gái ông
Giairô cũng đã tắt thở và không qua khỏi cơn
nguy kịch. Đức Giêsu liền khơi dậy một
niềm tin giống như đức tin của
người phụ nữ nói ở trên. Ngài đến bên
giường, cầm lấy tay đứa bé và nói
“Talithakoum”. Marcô sử dụng hạn từ Aram này để nói lên sự thân thiết
và lòng thương cảm sâu xa từ sâu tận đáy lòng
của Đức Giêsu. “Talithakoum” có nghĩa là “Hỡi con
chiên nhỏ bé, hãy trỗi dậy”. Đức Giêsu ám
thị rằng Ngài như người chăn chiên nhân lành
luôn phủ bóng yêu thương trên tất cả đàn chiên
mà Ngài dẫn dắt. Vi mục tử tốt lành ấy
muốn các con chiên của mình được sống và
sống dồi dào.
Người phụ
nữ bị bệnh loạn huyết và cả cô con gái ông
Giairô sau này chắc chắn cũng đã chết, giống
như tất cả mọi người chúng ta. Điều
này xảy ra không phải vì Đức Giêsu đã thất
bại trong việc chữa lành, hay Ngài chỉ tạm
đình hoãn cái chết nơi cô gái, và cái chết là
điều chắc chắn sẽ đến, không ai có
thể trốn thoát. Nhìn sâu hơn, chúng ta sẽ nhận ra
rằng, cả hai phép lạ trên nhằm khải thị
một chân lý. Đó là Đức Giêsu muốn vén mở cho
chúng ta một chân trời mới, một hoạch
định mới trong vương quốc cánh chung sau cùng.
Trong vương quốc đó, chúng ta sẽ
được sống và sẽ sống mãi vì
được kết hợp nên một với Thiên Chúa,
đấng hằng sống và không bao giờ chết.
Những phép lạ
được trình thuật hôm nay công bố cho dân chúng thời
xưa cũng như cho chúng ta ngày hôm nay biết rằng
Thiên Chúa luôn đồng hành với chúng ta trong những
bầm dập và khổ đau của phận
người. Ngài sánh bước cùng chúng ta với một
con tim thương cảm sâu xa. Ngài bảo đảm cho
chúng ta rằng cái chết không phải là một dấu
chấm kết tận, kết thúc lịch sử cuộc
sống con người một cách vô nghĩa. Bởi vì,
Thiên Chúa mãi luôn là Thiên Chúa của sự sống. Trong Ngài, chúng
ta sẽ không bao giờ phải chết.
|