Chúa Giêsu
tiếp tục làm phép lạ
(Suy niệm của AM Trần Bình An)
Trái bom nguyên tử nổ ra vào lúc 8
giờ 10 phút, sáng ngày mồng 6 tháng 8 năm 1945. Biến
cả thành phố Hi-rô-shi-ma thành tro bụi và giết
chết 80.000 người cùng một lúc. Ngôi nhà của chúng
tôi là một trong những ngôi nhà chưa bị sụp
đổ, nhưng ở trong một điều kiện
hết sức tồi tàn: không còn cửa ra vào, các cánh
cửa đã bị cơn gió cực mạnh tạo ra do
vụ nổ, cuốn đi hết. Chúng tôi chuyển sang
ở bệnh viện, nơi tiếp đón, chăm sóc và
giúp đỡ cho 200 nạn nhân.
Ngày hôm sau, mồng 7 tháng 8, vào lúc 5
giờ sáng, tôi đang dâng thánh lễ ở nhà, trước
khi bắt đầu công việc cứu giúp những
người bị thương và chôn cất những
người chết. Trong những giây phút càng bi thảm,
người ta càng gần Thiên Chúa hơn, người ta càng
thấy cần thiết phải giúp đỡ nhau, khung
cảnh thực không thích hợp cho việc sốt sắng
thánh lễ. Nhà nguyện thì một nửa đã bị phá
hủy, chật ních những người bị
thương nằm chen chúc nhau trên mặt đất.
Họ đau khổ ghê gớm và quằn quại vì đau
đớn. Tôi bắt đầu dâng lễ như tôi có
thể, giữa đám người không có chút ý niệm
về những gì diễn ra trên bàn thờ: họ là
những người ngoại đạo chưa bao giờ
tham dự thánh lễ. Tôi không thể nào quên được
cái cảm giác bàng hoàng khi quay lại phía họ để
chúc: “Chúa ở cùng anh chị em.” Hồi đó, các linh
mục làm lễ quay mặt lên bàn thờ. Không thể
cử động được nữa, tôi đứng
như người bất toại, hai tay dang ra, nhìn
ngắm tấm thảm kịch này của nhân loại.
Cảnh tượng thật hãi hùng! Vài phút sau, Đấng
mà thánh Gio-an Tẩy Giả đã nói: “Ở giữa anh em có
một Đấng mà anh em không biết”, ngự xuống
bàn thờ. Chưa bao giờ tôi cảm nhận
được sự cô độc của những người
không biết Chúa Giê-su Ki-tô như lúc ấy. Cứu Chúa
của họ đang hiện diện ở đó.
Đấng đã hiến mạng sống cho họ…
nhưng họ lại không biết “Không biết Ngài ở
giữa họ” (Ga 1, 26). Lúc đó, chỉ có tôi biết Ngài.
Tự nhiên tôi thốt lên lời nguyện cầu cho
những kẻ tàn ác dã man đã ném bom nguyên tử: “Lạy
Chúa, xin tha cho họ vì họ không biết việc họ
làm”, và cho những người nằm xoài trước
mặt tôi đang quằn quại vì đau đớn:
“Lạy Chúa, xin ban cho họ niềm tin để họ
thấy và xin ban sức mạnh để họ chịu
đựng đau khổ”. Khi nâng tấm bánh lên
trước mặt những thể xác đầy
thương tích và rách nát này, tôi kêu lên tự đáy lòng:
“Lạy Chúa, lạy Thiên Chúa Con, xin thương xót đoàn
chiên không có chủ chăn này!” (Mt 9, 36; Mc 6, 34). “Lạy Chúa,
để họ tin vào Chúa, xin hãy nhớ họ cũng là
những người cần phải nhận biết Chúa” (1 Tm 2, 4).
Những dòng thác ân sủng chắc
chắn đã tuôn chảy từ tấm bánh và bàn thờ.
Sáu tháng sau, khi đã được chữa lành, tất
cả đã từ giã nhà dòng chúng tôi (chỉ có hai
người đã chết ở đó), nhiều
người trong số họ đã lãnh nhận bí tích
rửa tội. Tất cả họ đều nhận ra
đức ái Ki-tô giáo thì thông cảm, giúp đỡ, đem
lại niềm an ủi vượt trên mọi nâng
đỡ con người.
(Phê-rô Arrupe, S.J, Thánh Thể trong đời tôi)
Tin Mừng Chúa
nhật 13 thường niên hôm nay, thánh sử Máccô
tường thuật người phụ nữ bị
hoại huyết 12 năm, âm thầm chạm tay vào áo
Đức Giêsu được chữa lành. Rồi con gái
của ông Giaia, Trưởng hội đường đã
chết, được Người cầm tay, truyền
lệnh chỗi dậy, tức thì cô bé 12 tuổi sống
lại. Cả hai phép lạ đều có chung mẫu
số, đó là niềm tin vững chãi và mãnh liệt,
niềm cậy trông hoàn toàn vào quyền năng Thiên Chúa.
Chạm tay
Giữa đám
đông chen lấn đến với Đức Giêsu,
biết bao người chạm tay vào vạt áo
Người, thế mà chỉ có một mình người
đàn bà đã chịu 12 năm băng huyết, vô
phương cứu chữa, được khỏi
bệnh tức thì. Trong khi biết bao người khác
cũng có thể bị bệnh này chứng kia về
thể xác hay tinh thần, cũng chạm tay vào áo
Người, đều không được chữa lành.
Chỉ vì người đàn bà bệnh hoạn đó đã
hoàn toàn đặt niềm trông cậy, niềm hy vọng
tột cùng vào Chúa: “ Tôi mà sờ được vào áo
Người thôi, là sẽ được cứu.” Một
sự khẳng định chắc nịch và dứt khoát,
không mảy may cân nhắc, so đo, do dự, cũng không
một chút nghi ngờ, lưỡng lự, cầu may.
Chạm tay vào áo
Đức Giêsu là thể hiện công khai tâm tình phó thác, cùng
tuyên xưng niềm tin, niềm cậy trông và tình mến
vào Chúa. Không hề e ngại thế gian săm soi, dè
bỉu, chê cười, không sợ những thế lực
thù địch với Chúa hăm dọa, hãm hại, gây khó
dễ, cấm cản, không lo sợ các thầy tư
tế, luật sĩ, kinh sư, Biệt Phái mất lòng,
kết án. Trước thái độ mau mắn khiêm
nhường và cung kính của người đàn bà
được chữa lành, Đức Giêsu hân hoan chứng
nhận tấm lòng thành khẩn và ân cần chúc phúc: “Này con,
lòng tin của con đã cứu con. Con hãy về bình an và
khỏi hẳn bệnh.”
Chạm tay vào áo
Đức Giêsu, mỗi khi người Kitô hữu sốt
sắng, chăm chú đọc và nghe Lời Chúa, mỗi khi
kính cẩn đón rước Thánh Thể, hay tôn kính chầu
Mình Thánh Chúa, mỗi khi thành khẩn lãnh nhận các phép Bí
tích, mỗi khi thành tâm nghe giảng dạy Tin Mừng… Người
Ki tô hữu cũng có thể noi gương người
đàn bà bị bệnh kia, chủ động chạm vào
áo Chúa Giêsu, khi cầm lòng, cầm trí cầu nguyện, suy
gẫm, kinh nguyện, cảm tạ, ngợi khen, chúc
tụng Lòng Thương Xót vô ngần của Thiên Chúa.
Tất cả
những ai đặt trọn niềm tin vào Người
đều được chữa lành khi cố gắng
luôn gần gũi, tiếp cận bên Người. Có khi
Người chữa lành thể xác, hay tâm hồn, hoặc
nhiều khi cả hai. Điển hình, Chúa Giêsu vẫn còn
đang phép lạ, đã cứu chữa cả thể xác
lẫn linh hồn gần 200 nạn nhân bom nguyên tử
kể trên, ban cho họ vinh hạnh trở nên con cái Thiên
Chúa.
“Từng ngàn bệnh
nhân trong nhà thánh Cottolengo có một nét đặc biệt trên
khuôn mặt, lâu lâu máy vi âm lại dịu dàng nhắc: ”Chúng
ta đang ở bên Chúa.” (Đường Hy Vọng, số
232)
Cầm tay
Đức Giêsu
vừa chữa lành và đang an ủi người đàn bà
hoại huyết, thì người nhà ông Giaia, Trưởng
hội đường, báo tin con gái ông đã chết,
đừng làm phiền Người nữa. Đức
Giêsu liền trấn an: “Ông đừng sợ, chỉ
cần tin thôi.” Người đến tận
giường, cầm tay cô bé ra lệnh: “Talithakum,” nghĩa
là: “Này bé, Thầy truyền cho con: Chỗi dậy đi.”
Lập tức con bé đứng dậy và đi lại
được, vì nó đã mười hai tuổi. Thoạt
đầu, ông Giaia chỉ cầu xin Đức Giêsu
đến đặt tay lên, cứu chữa cháu bé đang
hấp hối. Nay Người còn làm hơn thế nữa,
ân cần, chủ động và thân thương cầm
lấy tay để hồi sinh cháu.
Trong ba phép lạ cho
sống lại, như Lazarô (Ga 11, 43-44), con trai bà góa thành
Nain (Lc 7, 12-15) và con gái ông Giaia, (Mc 5, 41) thì chỉ có duy
nhất lần này, Người cầm lấy tay cô bé cho hồi
sinh, y như Người đã cầm tay nhạc mẫu
ông Phêrô, chữa khỏi cơn sốt, (Mc 1, 31) cầm tay
dắt anh mù ra khỏi làng, rồi cho anh sáng mắt, (Mc 8,
23) cầm tay đứa trẻ chữa khỏi quỷ ám.
(Mc 9, 27)
Chạnh lòng cầm
tay người hoạn nạn, Đức Giêsu chứa chan
yêu thương, tràn trề lòng thương xót, ân cần
cứu thoát khỏi bệnh tật, khỏi ma quỷ,
khỏi cái chết. Người vẫn cầm tay từng
người dẫn dắt khỏi chốn nguy khốn,
khỏi cám dỗ xác thịt, khỏi tội lỗi bùn
nhơ, khỏi án phạt chết muôn đời, những
ai tin vào Người, không phân biệt thân sơ, không giới
hạn sang hèn, chẳng kỳ thị dân tộc.
“Chúa là mục tử
chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì. Trong
đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi
nằm nghỉ. Người đưa tôi tới dòng nước
trong lành và bổ sức cho tôi. Người dẫn tôi trên
đường ngay nẻo chính vì danh dự của
Người. Lạy Chúa, dầu qua lũng âm u, con sợ gì
nguy khốn, vì có Chúa ở cùng. Côn trượng Ngài bảo
vệ, con vững dạ an tâm. Chúa dọn sẵn cho con
bữa tiệc ngay trước mặt quân thù. Đầu
con, Chúa xức đượm dầu thơm, ly
rượu con đầy tràn chan chứa. Lòng nhân hậu và
tình thương Chúa ấp ủ tôi suốt cả cuộc
đời, và tôi được ở đền
Người những ngày tháng, những năm dài triền
miên” (Tv 23).
Đức Giêsu
cầm lấy tay cứu giúp những ai trông cậy, tin
tưởng vào Người khỏi cơn gian nguy, chết
chóc. Người làm gương cho những ai theo
Người, biết cầm tay tha nhân an ủi, cứu
chữa, giúp đỡ và phục vụ. Người
dạy Kitô hữu biết chủ động dấn thân
phục vụ bằng hành động cụ thể, thân
thiện và trịnh trọng cầm lấy tay những
người khó khăn, gặp nạn, bị xã hội
bỏ rơi, khinh khi, oán nghét để ân cần chia
sẻ, quan tâm, giúp đỡ, tương thân, tương
ái.
“Đây là bằng
chứng để ta biết được lòng mến: Là
Đấng ấy đã thí mạng vì ta. Và ta, ta cũng
phải thí mạng vì anh em. (1Ga. 3,16). Con hỏi Cha: “Đâu
là mức độ dấn thân?” “Hãy làm như Chúa Giêsu: Thí
Mạng.” Nếu con tuyên bố rùm beng, hoạt động
khơi khơi, sống đạo lè phè, con sợ cực,
sợ nghèo, sợ tù, sợ chết… Nếu con dấn thân
lối: “Cứu viện cho người thắng trận,”
thì thôi, nên dẹp tiệm. Đó là “dấn thân trá hình,”
“dấn thân thương mại.” (Đường Hy
Vọng, số 612)
Lạy Chúa Giêsu, xin dạy chúng con luôn
chạm tay vào áo Người, để được an
ủi và cứu chữa. Cũng xin Chúa dạy chúng con
biết chạm tay phục vụ tha nhân, chứ không
chỉ nói suông, hay a dua làm từ thiện theo phong trào.
Lạy Mẹ Maria, xin Mẹ cầu
bầu, hướng dẫn chúng con noi gương Mẹ,
luôn biết cần mẫn tìm đến Chúa, cũng như
luôn sẵn sàng phục vụ tha nhân trong suốt cuộc
đời. Amen.
|