HỌC
LÀM NGƯỜI
Có
những khoảnh khắc làm ta rưng rưng
nước mắt khi nhìn thấy những
người nghèo khổ, thiếu thốn cả
những gì cơ bản nhất. Cái dư
thừa của người này, thậm chí
với họ chỉ là… rác, nhưng
với người nghèo thì có thể
là điều họ khao khát. Quả thật,
“một miếng khi đói bằng một
gói khi no”… Miếng ăn thêm khi
chúng ta no là miếng ăn của người
nghèo khổ. Nếu vậy thì chúng
ta thiếu nhân đạo! Một danh nhân
đã xác định: “Chỉ
những ai có lòng thương người
thì mới xứng đáng nhận danh hiệu
con người”.
Câu này đáng để chúng ta
suy ngẫm và xem lại chính mình!
Trong
một liên hoan phim ngắn tại Berlin (Đức),
khi xem phim ngắn Chicken à la Carte (có thể
xem ở
http://www.cultureunplugged.com/play/1081/Chicken-a-la-Carte),
cả ban giám khảo và khán giả
đã xúc động khi thấy người
cha nghèo ngăn đứa con gái thò
tay lấy miếng thịt gà, rồi cả
nhà cùng làm dấu, tạ ơn Chúa
và cầu nguyện trước khi ăn. Thật
ra những miếng thịt gà kia chỉ là
những cổ, chân, cánh,… bị gặm
dở mà người cha đã lấy từ
thùng rác của một nhà hàng
sang trọng và đem về cho vợ con ăn.
Yêu
thương là luật của Thiên Chúa.
Đức Kitô đã chạnh lòng
thương hàng ngàn người đi
theo mình nên Ngài hóa bánh ra
nhiều cho họ được no nê (Mt
14:13-21 và 15:32-39). Ngài rất thực tế,
không nói suông, cũng không nói
bóng gió. Ngài đã bỏ đàn
chiên 99 con để đi tìm chỉ 1 con
chiên lạc (Mt 18:12-14). Đặc biệt là
Bát Phúc trong Bài Giảng Trên Núi
(Mt 5:3-12). Đó là những bài học
làm người mà Ngài dạy chúng
ta.
Chuyện
kể rằng Ðại sư Tinh Vân có
một đệ tử, sau khi tốt nghiệp đại
học liền đi học Thạc sĩ, rồi
lại học Tiến sĩ. Sau nhiều năm dùi
mài kinh sử, đệ tử đó hoàn
thành luận án tiến sĩ nên vô
cùng mừng vui. Một hôm đệ tử
đó về vinh qui bái tổ và thưa
với ngài Tinh Vân: “Bạch
Sư phụ, nay con đã có bằng Tiến
sĩ rồi, con còn phải học những gì
nữa không?”.
Ngài
Tinh Vân bảo: “Học
làm người”.
Học làm người là việc học
suốt đời chẳng thể nào tốt
nghiệp được. Ngài Tinh Vân cho
rằng bất luận là sĩ, nông, công,
thương là những người ở tầng
lớp có học thức và có tiến
bộ, hãy chia sẻ với người khác
về những điều mình hiểu biết.
Nhưng dù là ai thì vẫn cần phải
học không ngừng. Phải tu thân trước,
rồi mới đủ uy tín trị quốc,
và sau đó mới khả dĩ bình
thiên hạ. Đạo Làm Người là
đạo quan yếu nhất, dù theo đạo
nào và ở cương vị nào thì
trước tiên vẫn phải biết Làm
Người. Đây là vài “tín
chỉ” trong “môn học làm người”:
1.
HỌC NHẬN LỖI. Con người thường
không chịu nhận phần lỗi mình,
tất cả lỗi lầm đều đổ
cho người khác, vì chúng ta cho rằng
bản thân mình mới đúng. Thật
ra “không biết mình” là lỗi
lầm lớn nhất. Đừng nghĩ mình
“lớn” thì hoàn hảo và vô
tội. Càng lớn càng dễ lỗi lầm
vì có thể đổ lỗi cho người
dưới. Ðối tượng mà mình
nhận lỗi có thể là ông bà,
cha mẹ, anh chị em, bạn bè,… và
bất kỳ ai trong xã hội, thậm chí
là người nhỏ hơn mình và
với chính người không tốt với
mình. Nhận lỗi như vậy bản thân
chẳng mất mát gì, ngược lại
còn thể hiện được sự độ
lượng của bản thân và được
khâm phục. Biết nhận lỗi là một
điều rất tốt, là sự tu thân
lớn và là một nhân đức.
2.
HỌC KHIÊM NHU. Răng cứng, lưỡi mềm.
Nhưng cuối cuộc đời, răng rụng
hết mà lưỡi vẫn còn nguyên.
Đó là bài học về sự mềm
mỏng, khiêm nhu. Được vậy thì
đời người mới có thể tồn
tại dài lâu, chứ “cứng”
thì chỉ thiệt thòi. Tâm hòa là
một tiến bộ lớn trong việc tu thân.
Có tâm hòa thì mới có nhân
hòa. Chúng ta thường hình dung những
người cố chấp có tấm lòng
và tính cách rất “lạnh”,
rất “cứng” như sắt thép
vậy. Nếu chúng ta có thể điều
hòa hơi thở và tâm tính, dần
dần khiến “ngựa chứng” phải
thuần thục thì cuộc sống sẽ vui
tươi, hạnh phúc và kiên vững.
3.
HỌC ĐỨC NHẪN. Nhẫn nhục là
loại “cỏ quý”, là “bùa
hộ thân” đặc biệt. Biết nhẫn
một chút thì có thể làm sóng
yên biển lặng. Nhường nhịn không
phải là chiến bại. Nhẫn để
tiêu trừ điều ác. Nhẫn là
biết xử sự, biết hóa giải, dùng
trí tuệ và năng lực làm cho
chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ
hóa không. Muốn sinh tồn thì phải
biết nhẫn để có thể phân
biệt đúng – sai, thiện – ác,
tốt – xấu, thậm chí chấp nhận
nó.
4.
HỌC THẤU HIỂU. Không hiểu nhau sẽ
nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu
lầm,... Nên thấu hiểu để biết
cảm thông và giúp đỡ nhau. Không
cảm thông nhau không thể tha thứ cho
nhau, không thể có hòa bình. Tâm
phẫn xí tắc bất đắc kỳ
chính!
5.
HỌC KHƯỚC TỪ. Cuộc đời như
một chiếc va-li, lúc cần dùng thì
xách nó lên, không cần thì đặt
nó xuống. Lúc cần đặt xuống
lại không đặt xuống, cũng như
kéo túi hành lý nặng nề vậy,
cuộc đời luôn trĩu nặng. Cuộc
đời hữu hạn, biết phục thiện,
biết tự trọng và tôn trọng, biết
bao dung thì mới làm cho người ta chấp
nhận mình, biết khước từ chính
mình để có thể sinh tồn.
6.
HỌC XÚC ÐỘNG. Nhận ra ưu điểm
của người khác thì chúng ta nên
hoan hỷ, thấy điều không may của
người khác nên biết xúc động.
Vui với người vui, buồn với người
buồn. Trắc ẩn là lòng thương
yêu, là thiện tâm. Trên đời
có rất nhiều cảnh thương tâm,
nhiều cuộc đời rất đáng
thương, vô cảm là độc ác.
7.
HỌC SINH TỒN. Ðể sinh tồn, chúng
ta phải biết giữ gìn sức khỏe –
tinh thần và thể lý. Tinh thần thoải
mái thì thân thể khỏe mạnh, và
ngược lại. Thân thể khỏe mạnh
không chỉ ích lợi cho bản thân
mà còn làm cho gia đình, bạn
bè an tâm. Đó cũng là biết
sống hiếu đễ với người
thân.
Ước
mong càng ngày càng có nhiều người
“tốt nghiệp” loại ưu với môn
“Học Làm Người” từ Trường
Đại Học Cuộc Đời...
KHA
ĐÔNG ANH
[Đăng
báo TTĐM, số 487, tháng
07-2018, Dòng
Mẹ Chúa Cứu Chuộc xuất bản tại
Hoa Kỳ]
|