Cuộc đời sẽ dịu dàng hơn biết mấy
nếu chúng ta biết đặt mình
vào vị trí của nhau.
Sống trên đời, mỗi người đều có một hoàn cảnh, một số
phận khác nhau nên tính cách và suy nghĩ cũng chẳng mấy khi tương đồng. Vậy mà,
nhiều khi ta lại cho rằng mình đúng, mình hơn người, để rồi chỉ trích, buông
lời chê bai, phán xét những người xung quanh ta.
Đừng chỉ nhìn vào lỗi sai
Trong giờ học, một giáo viên viết lên bảng:
Sau khi viết xong, quay xuống nhìn học trò, tất cả đều cười khúc khích vì
cô giáo viết sai bảng cửu chương, những phép tính tưởng chừng mọi giáo viên
phải nằm lòng rồi mới phải, đã thế lại còn viết sai ngay dòng đầu tiên. Trước
những tràng cười khoái trá của học sinh, cô giáo ôn tồn đáp:
“Cô đã cố ý viết sai hàng đầu tiên, vì cô muốn các em
học một điều còn quan trọng hơn môn toán – đó là một thực tế phũ phàng và đau
lòng đang diễn ra trong thế giới của chúng ta. Các em có thể thấy rằng cô viết
đúng 9 lần, nhưng chẳng có ai khen ngợi cô về điều đó cả, tất cả đều chỉ nhìn
vào lỗi sai duy nhất của cô mà thôi”.
Thực vậy, trong xã hội ngày nay, con người thường thích chỉ trích sai lầm
của người khác hơn là nói những lời tán dương, khen ngợi. Có thể điều đó sẽ
giúp họ cảm thấy mình giỏi hơn người khác, mình ở vị trí cao trong xã hội và
cảm thấy tự tin hơn ở bản thân. Thế nhưng, theo thời gian lâu dần, những suy
nghĩ ấy trở nên ăn sâu vào tiềm thức, khiến chúng ta ngày càng trở nên ích kỷ,
hẹp hòi. Và chẳng bao lâu nữa, những người yêu thương cũng lặng lẽ rời xa, bởi
khi phán xét người khác, ta đâu còn thời gian và trái tim để yêu thương ai được
nữa.
Khi phán xét người khác, ta đâu còn thời
gian và trái tim để yêu thương ai được nữa.
Xin hãy nhớ rằng: Chúng ta là con người, và sai lầm sẽ chẳng bao giờ bỏ qua
bất kỳ ai trong chúng ta. Nhưng mà, chẳng phải nhờ nó mà chúng ta mới trưởng
thành như hiện tại sao? Vậy thì có lý do gì để chúng ta ghét bỏ những sai lầm,
chỉ trích những người từng phạm sai lầm và oán trách bản thân khi mắc sai lầm?
Khi đối mặt với mọi chuyện ở đời bằng ánh mắt khoan dung, bạn sẽ không tùy tiện
tức giận, bạn sẽ biết cách nhẫn nhịn, và dần dần sẽ có một trái tim trưởng
thành, vị tha.
Đừng vội vàng phán xét
Một vị bác sĩ sau khi nhận được cuộc điện thoại tiếp nhận một ca phẫu thuật
gấp, liền vội vã chạy nhanh nhất đến bệnh viện và thay trang phục để vào phòng
mổ.
Cha của bệnh nhân đã không kiềm chế được bực tức mà trách:
“Tại sao ông lại có thể đến muộn như vậy
chứ? Chẳng lẽ ông không biết được rằng con trai tôi đang ở vào tình thế nguy
hiểm sao? Ông đúng là người vô trách nhiệm!”.
Bác sĩ nhẹ nhàng cười nói:
“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không trực ở
bệnh viện, khi nhận được điện thoại tôi đã lập tức đến ngay. Xin ông bình tĩnh
một chút!”.
cha của bệnh nhân phẫn nộ :
“Bình tĩnh? Nếu như người nằm trong
phòng phẫu thuật là con trai của ông thì ông có thể bình tĩnh được không? Nếu
như hiện tại con trai của ông chết rồi thì ông sẽ như thế nào đây?”
Bác sĩ lại ôn tồn:
“Được rồi. Tôi sẽ đọc thầm Kinh thánh.
Hãy cùng cầu nguyện cho con trai của ông đi!”.
Cha của bệnh nhân lại tức giận nói:
“Chỉ có người thờ ơ với sự sống chết của
người khác mới có thể nói được những lời như vậy!”.
Vị bác sĩ vội vã chạy nhanh nhất đến bệnh
viện và thay trang phục để vào phòng mổ.
Mấy tiếng sau, ca phẫu thuật thành công, bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật
đi ra vui vẻ nói với cha của bệnh nhân:
“Cảm ơn trời đất, con trai của ông được
cứu rồi!”.
Không chờ người đàn ông kia trả lời, vị bác sĩ vội vã rời đi và nói:
“Nếu như có cần gì, ông có thể hỏi y
tá”.
Cha của nam bệnh nhân giận dữ bất bình nói với y tá:
“Ông ta thật ngạo mạn! Ngay cả việc tôi
muốn hỏi tình huống của con trai mình có mấy phút đồng hồ mà cũng không được!”.
Nữ y tá rớt nước mắt nói:
“Con trai của bác sĩ hôm qua đã mất vì tai nạn giao thông, lúc chúng tôi
gọi điện cho bác sĩ đến mổ cho con trai của ông là bác sĩ đang trên đường đến
nhà tang lễ. Bây giờ đã cứu sống được con trai của ông rồi, bác sĩ phải vội
vàng trở về để chôn cất cho con trai mình…”.
Nếu có thể thấu hiểu được người khác thì
giữa con người với con người, việc làm tổn thương nhau sẽ giảm đi rất nhiều.
Bởi thế ! Nếu chỉ nhìn bề mặt, chúng ta chẳng thể nào hiểu được hoàn cảnh
của người khác, rằng họ đang trải qua biến cố gì, đang khó khăn ra sao.
Người xưa vẫn thường nói: Có từng chịu đựng khổ đau mới hiểu được nỗi đau
của người khác.
Có từng đi con đường gập ghềnh nhấp nhô mới biết thương người khác phải trải
qua như vậy.
Nếu luôn thấu hiểu người khác được như vậy thì
giữa con người với con người, việc làm tổn thương nhau sẽ giảm đi rất nhiều.
St.net
|