Nghe - Biết
- Theo – Lm Trịnh
Ngọc Danh
Những dấu hiệu để
nhận ra người thân quen là gương mặt và giọng
nói.
Tuy cách nhau, nhưng nhớ đến ai, ta vẫn
hình dung ra được gương mặt người ấy;
nghe giọng nói qua diện thoại, ta nhận ra ngay người
thân quen của ta là ai.
Chính Chúa Giêsu đã xác nhận: “Các chiên Ta thì
nghe tiếng Ta, Ta biết chúng và chúng theo Ta” (Ga. 10,27), hay “Ta biết các chiên Ta và các chiên Ta biết
Ta” (Ga. 10,14).
Động từ “biết” trong Kinh Thánh có một
ý nghiã đặc thù diễn tả tình yêu thương kết
hợp nơi thân xác của vợ chồng để cả
hai trở nên một như Chúa Cha biết Chúa Con và Chúa Con
biết Chúa Cha. Khi nghe Thiên Thần báo tin: “Này Trinh nữ sẽ
thụ thai, sinh hạ một con trai và đặt tên là
Giêsu…”, Trinh nữ Maria đã trả lời:
“Việc đó xảy đến thế nào được,
vì tôi không biết đến người nam?”
Như thế “biết” là không
chỉ có ý nghiã thuần túy thuộc phạm trù nhận thức
mà còn bao gồm cả về phương diện tình cảm.
Biết là thân thương, trìu mến, gắn
bó, kết hợp.
Ta biết các chiên Ta
Chúa Giêsu đã tự xác nhận
mình là Mục Tử. Ngài là chủ đàn chiên chứ không phải
người chăn thuê và là một Mục Tử Nhân Lành.
Khác với chủ chăn đích thực,
người chăn thuê, vì đàn chiên không thuộc về
anh ta, anh ta không thiết gì đến đàn chiên, nên khi thấy
sói đến, anh ta bỏ chiên mà chạy, mặc cho sói vồ
lấy chiên và làm cho chúng chạy tán loạn.
Người Chăn Chiên Nhân Lành ấy biết
đàn chiên của mình là con cái cùng một Cha, cùng chung một
mái nhà, là anh em, là bạn hữu chứ không phải là tôi tớ…,
biết từng con chiên một, biết đàn chiên yếu
đuối hay sa ngã, biết chúng đang phải sống một
kiếp sống hủy diệt vì tội lỗi, biết
chiên đang khát vọng tìm một đồng cỏ xanh
tươi, một dòng suối mát cho cuộc sống để
nghỉ ngơi…
Vì yêu thương đàn chiên, muốn giải
cứu chúng khỏi kiếp sống diệt vong ấy
để được sống hạnh phúc viên mãn nơi
Nhà Cha trên trời, người Mục Tử Nhân Lành ấy
đã xuống thế mang thân phận thấp hèn của con
chiên, đã hy sinh mạng sống vì đàn chiên để từ
sự phục sinh của người Mục tử Nhân
Lành ấy, đàn chiên được sống trong an bình và
hy vọng.
Chúa Giêsu chịu chết và phục sinh, Mục
Tử Nhân Lành đã trở nên nguồn ơn cứu độ
cho toàn thể nhân loại, cho từng con người. Ngài muốn chăn dắt, gìn giữ, nuôi sống
từng con chiên một trong đàn chiên. Mục Tử
Nhân lành biết các chiên của mình là như thế đó! Và
dung mạo của Chủ Chăn ấy là nhân lành , yêu thương, biết các chiên, hy sinh mạng
sống vì đàn chiên và bảo vệ đàn chiên là như
thế đó!
Là con chiên thuộc đàn chiên của Mục
Tử Nhân Lành, ta đã biết chủ chăn, nghe tiếng
Đấng ấy như thế nào? đã
cảm nhận được sự hy sinh, bảo vệ,
chăm sóc qua cái “ biết” của Mục Tử ấy
chưa?
và các chiên Ta biết Ta,
chúng nghe tiếng Ta
Nhờ dấu hiệu nào giúp chúng ta “ biết” Chủ Chăn?
Qua Kinh Thánh và nhất là qua Tin Mừng
và phép Thánh Thể, ta biết Ngài, nghe tiếng Ngài kêu gọi.
Ngài là Đấng Phục Sinh, nghĩa là Đấng
Hằng Sống. Ta sẽ biết rõ Ngài hơn, nhiều
hơn, thân mật hơn, nếu ta sống và đi vào cuộc
sống với, sống cùng các chiên khác.
Chúng ta đọc Kinh Thánh để
nhận biết Người Chăn Chiên, để nghe tiếng
Đấng ấy kêu gọi, nhưng ta nhận biết và
nghe được tiếng gọi ấy bằng cách nào?
Bằng phân tích, lý luận hay bằng tình cảm
tin yêu?
Ba
người ngồi trao đổi với nhau về bản
dịch Kinh Thánh.
Ông thứ nhất
nói:
- Tôi thích bản
dịch A. Nó sáng sủa hơn những bản dịch
trước. Bản dịch này đọc dễ
hiểu hơn.
Ông thứ hai nhận
định:
- Tôi thì thích bản
dịch B hơn. Bản dịch vừa rõ ràng lại vừa
văn chương, rất thích hợp cho chúng ta cầu nguyện.
Ông cuối cùng nhỏ
nhẹ nói:
- Phần tôi, tôi
thích bản dịch của mẹ tôi nhất. Mẹ tôi dịch
Thánh Kinh ra thực thế, làm cho Thánh Kinh dễ dàng áp dụng
vào đời sống hằng ngày.
Mỗi ngày, có thể ta sẽ
viết thêm một trang mới vào cuốn sách Tin Mừng sống
của thời đại bằng chính những việc ta
làm, bằng những lời ta nói.
Nếu những lời nói và hành động
của ta không phản ảnh được những giá trị
của Tin Mừng, thì những lời nói và hành động
ấy cũng chẳng nói lên được gì cả.
Nói đến đây, có lẽ
cũng là dịp để ta nhớ lại dụ ngôn
người gieo giống.
Sống và thực hành lời Chủ Chăn
kêu gọi: hãy sám hối và tin vào Tin Mừng, nhiệt thành
tham dự Thánh Lễ để từ đó sống kết
hợp với Ngài là ta biết và nghe tiếng Mục Tử
Nhân Lành kêu gọi.
Bổn phận của con chiên là biết nghe
tiếng của chủ chăn. Chỉ có một tiếng
thôi, không có tiếng nào khác để chiên nghe theo
mà được yên ổn, an vui, sống hạnh phúc ngoài
tiếng Giêsu.
Nhưng chỉ có thế thôi thì chưa đủ,
chưa trọn vẹn bổn phận mà còn phảibước
theo sự dìu dắt của Mục Tử
nhân lành.
và chúng theo Ta” (Ga. 10,
27)
Đã biết Chủ Chăn, và đã phân biệt
được tiếng gọi của Ngài với tiếng
gọi của người chăn chiên thuê, ta phải mau mắn,
tin tưởng đi theo. Đi theo để
được chăm sóc , được
bảo vệ khỏi mọi hiểm nguy trong bất cứ
hòan cảnh nào.
Không như người chăn thuê, khi thấy
sói rừng đến thì bỏ mặc đàn chiên mà chạy
thoát thân; trái lại, Mục Tử Nhân Lành của ta sẵn
sàng thí mạng sống mình vì đàn chiên. Đi
theo và tin tưởng phó thác vào sự bao bọc chở
che của Chủ Chăn đã lấy mạng sống Ngài
để bảo vệ, cứu thoát ta khỏi tội lỗi
và cái chết hủy diệt để đưa ta vào sự
sống Phục sinh vĩnh cửu như tác giả Thánh vịnh
22 đã cảm nghiệm:
Chúa là mục tử
chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì.
Trong đồng
cỏ xanh tươi, Ngài cho tôi nằm nghỉ.
Ngài
đưa tôi tới dòng nước trong lành và bổ sức
cho tôi.
Ngài dẫn tôi
trên đường ngay nẻo chính, vì danh dự của
Ngài.
Lạy Chúa, dầu
qua thung lũng tối tăm,
con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở
cùng.
Côn trượng
Ngài bảo vệ, con vững dạ an
tâm…
Thế nhưng, ta có sẵn sàng chịu nghe
tiếng của Chủ Chăn để tìm về với
Ngài mỗi khi đi lạc đường, có sẵn sàng
đi theo Ngài để cho Ngài bảo vệ, chăm sóc hay
lại tìm cách tách rời đàn chiên để đi tìm những
bãi cỏ tiền tài, danh vọng, bãi cỏ ý riêng…thay vì gặm
cỏ xanh tươi, uống nước dòng suối mát
nơi đồng Tin Mừng và Thánh Thể!
Phải coi chừng chủ chăn giả hay
người chăn thuê, vì đàn chiên không thuộc về
ngưới ấy, nên họ thiếu trách nhiệm với
đàn chiên, ích kỷ sợ nguy hại đến bản
thân mình hơn đến số phận của đàn
chiên..
Ngược lại, Mục Tử
nhân lành là người yêu thương, bảo vệ,
chăm sóc đàn chiên, biết từng con chiên một.
Tiêu chuẩn cuối cùng để
phân biệt chủ chăn đích thực và ngươì
chăn chiên thuê là thí mạng sống vì đàn chiên. Chỉ có Mục Tử Nhân Lành Giêsu là Đấng
đã làm như thế cho đàn chiên của mình.
Là chiên trong đàn chiên của Chúa, có ba điều
ta cần phải suy xét và thực hành trong cuộc sống
của mình là:
Chiên Ta nghe tiếng Ta, chúng biết Ta và chúng theo Ta. Sống và thực hành ba điều
đó không phải chỉ để mưu tìm hạnh phúc
cho riêng mình mà còn phải cùng Mục Tử nhân Lành thực
hiện một sứ vụ khác, một nỗi trăn trở
khác là:“Ta còn những chiên khác không thuộc
đàn này, cả những chiên đó ta cũng phải mang về
đàn, chúng sẽ nghe tiếng ta. Và sẽ chỉ có một
đàn chiên và một chủ chiên”
Khi gặm cỏ, gặp những
chiên khác chưa thuộc đàn chiên của Chủ Chăn
Giêsu, chúng ta có thái độ nào? Đố
kỵ hay thân thiện, nhường nhịn chia sẻ hay
ganh ghét tranh phần, yêu thương hay thù hận, tiếp
đón giúp đỡ hay làm ngơ bỏ mặc, cộng tác
hay dửng dưng, đối thoại hay khép kín?
Ghen ghét, đố kỵ, phân cách, tự mãn,
tự kiêu, ích kỷ... có giúp gì được cho mong ước
quy tụ những chiên khác chưa thuộc về đàn
chiên của Mục Tử Giêsu thành một đàn chiên duy nhất
và chỉ một chủ chiên mà thôi không?
|