Mầu nhiệm.
Chúa Giêsu Kitô, một vị tướng lãnh có
một chiến lược hết sức ly kỳ: lùi một
bước để tiến hai bước, Ngài lùi để
tiến mạnh mẽ và chắc chắn hơn, Ngài nhượng
bộ cho địch thù, để đang khi họ đàn
hát vui mừng vì đã loại trừ được một
đối thủ nguy hiểm thì Ngài quay lại mà chiếm
cuộc toàn thắng cuối cùng, Ngài đã tự nộp
mình cho những vua quan văn võ đạo đời về
cả hai dân Do Thái và Rôma, họ đã đối xử với
Ngài như bọn sói rừng hung dữ xông vào cắn xé con
chiên hiền lành: đánh đập Ngài, bắt Ngài vác thập
giá và căng thây Ngài trên cái giá khổ hình đó, họ
đã giết Ngài, chưa hết, một tên lính lại lấy
lưỡi đòng đâm thủng trái tim Ngài. Lẽ nào một
người đã bị đâm thủng trái tim
mà còn sống được sao? Một
người đã được chôn táng cẩn thận
trong mộ đá mà còn sống sao?
Đúng thế, đúng như Chúa đã báo
trước nhiều lần: “Con Người sẽ bị
nộp cho kẻ gian ác, chúng sẽ giết Người,
nhưng ngày thứ ba Người sẽ sống lại”.
Hôm nay, không riêng gì Giáo Hội Công giáo mà tất cả những
người tin Chúa Kitô trên khắp thế giới đều
hân hoan mừng cuộc chiến thắng khải hoàn của
Chúa Giêsu: Ngài đã sống lại, Ngài đã Phục sinh.
Không có tác giả Tin Mừng nào thuật lại chính sự
việc Chúa sống lại: Ngài sống lại đích xác
vào giờ nào và như thế nào, điều đó không ai
được biết, nhưng cả bốn sách Tin Mừng
khi kể biến cố Chúa Giêsu sống lại đều
nhất trí về ba điều: Thứ nhất, thời
gian sống lại là sáng sớm ngày thứ nhất trong tuần,
theo cách tính bây giờ là sáng sớm ngày Chúa nhật. Thứ
hai, sự việc xảy ra là mộ trống, Chúa Giêsu không
còn ở trong mộ, có những nhân vật chứng kiến
sự kiện này là cô Maria Macđala, hai tông đồ thế
giá nhất là Phêrô và Gioan. Thứ ba, Chúa Giêsu
đã hiện ra nhiều lần với các tông đồ và
với nhiều người khác trong những hoàn cảnh
khác nhau.
Quả thực, một con người có tên
là Giêsu, và còn được gọi là Kitô, đã từng khuấy
động cả nước Do Thái, con người đó
đã bị xét xử trong một vụ án công khai làm xôn xao
cả thủ đô Giêrusalem, liên hệ đến cả
chính quyền bảo hộ cao cấp nhất thời
đó ở Palestine, con người đó đã bị giết
chết trên thập giá, được an táng trong mộ
đá, và mộ đã được niêm phong cẩn thận
có lính gác. Thế rồi, đúng như đã nghe nói trước,
ngày thứ ba sau khi chết, con người đó không còn
trong mộ, Ngài đã sống lại. Đây là một biến
cố vĩ đại, một sự kiện
vô tiền khoáng hậu, độc nhất vô nhị, có một
không hai trong lịch sử: Chúa Giêsu Kitô Phục sinh.
Đây là một sự kiện minh giáo hùng hồn
nhất, chứng tỏ sứ mệnh thần linh của
Chúa Giêsu, đồng thời đây cũng là một chân lý
nòng cốt của đức tin Công giáo, là nền tảng
căn bản cho lâu đài đức tin của chúng ta: Chúa
sống lại mới cứu chuộc được nhân
loại, nếu như Ngài chết luôn như các giáo chủ
khác thì Ngài không có quyền gì cứu chuộc chúng ta,
nhưng Ngài đã sống lại để chứng tỏ
Ngài là Thiên Chúa, là Thiên Chúa hằng sống và là nguồn sống,
từ đó Ngài ban sự sống cho tất cả mọi
người, ai tin vào Ngài thì được sống đời
đời.
Như vậy, một điều chắc chắn:
sự kiện Chúa Phục sinh không thể minh chứng một
cách rõ ràng như chúng ta minh chứng một sự kiện tự
nhiên, không thể chụp hình, đo lường hay thí nghiệm
được, vì cả nhân loại chỉ có một mình
thân xác Chúa sống lại, lấy đâu mà thí nghiệm,
kinh nghiệm, cho nên, việc Chúa sống lại, vấn
đề chính yếu là đức tin: không thấy mà tin, bởi
vì sự việc đó vượt trên phạm vi của
khoa học thực nghiệm cũng như không thể nào
dùng những lý luận hay những bằng chứng khoa học
để minh chứng. Tuy nhiên, khi xem xét hậu quả của
niềm tin nơi mầu nhiệm đó, người ta có
thể nhận ra mầu nhiệm ấy chân thật, vững
chắc.
Hậu quả của niềm tin đó là Kitô
giáo nói chung và Giáo Hội Công giáo nói riêng.
Nói rõ hơn, Kitô giáo chính là bằng chứng lịch sử
cho sự kiện Phục sinh của Chúa Kitô, chính sự kiện
Chúa Kitô Phục sinh đã phát sinh ra Kitô giáo, và cho đến
ngày nay mầu nhiệm Phục vinh vẫn là nền tảng
của Kitô giáo, không có Chúa Kitô Phục sinh không thể có Kitô
giáo, hủy bỏ được Chúa Kitô Phục sinh, đạo
Kitô không còn. Lời thánh Phaolô xưa kia
đã đúng, ngày nay vẫn đúng và sẽ còn đúng mãi:
“Nếu Đức Kitô không sống lại thì tất cả
niềm tin của chúng ta sụp đổ”. Như vậy,
tất cả những điều trên đây cho chúng ta biết:
mặc dầu Kinh Thánh đã cống hiến cho chúng ta một
số bằng chứng về sự Phục sinh của
Chúa Kitô, nhưng đối với mầu nhiệm cao cả
và nòng cốt này vẫn đòi hỏi chúng ta phải có một
niềm tin, hay đúng hơn, một đức tin. Nếu
Chúa Giêsu đòi hỏi chúng ta phải tin những điều
Ngài giảng dạy và những việc Ngài làm nhân danh Thiên
Chúa, thì Ngài lại càng đòi hỏi chúng ta phải đặt
niềm tin sắt son gắn bó với mầu nhiệm Phục
sinh, là cao điểm, là trung tâm điểm của toàn thể
các mầu nhiệm của Ngài.
Tóm lại, sự kiện Chúa
Kitô Phục sinh là một trong những chân lý đức tin,
một mầu nhiệm. Đây là chân lý nền tảng
cho cuộc sống đức tin và niềm hy vọng của
chúng ta. Chân lý đức tin này giúp cho chúng ta có một cái
nhìn mới về Thiên Chúa, về chính mình, về cuộc
đời, về sự sống, sự chết, đời
này, đời sau, về lịch sử, về những biến
cố thăng trầm… những cái nhìn mới ấy không
sách vở nào ban cho chúng ta được, mà chính mỗi
người phải cảm nghiệm để hướng
dẫn và giúp chúng ta sống mỗi ngày một tốt đẹp
hơn. Như vậy cũng có nghĩa là chúng ta đừng
bao giờ hài lòng với một đức tin lý thuyết
và hình thức, nhưng phải sống một đức
tin chân thật và thân ái. Nói rõ hơn, chính cách sống tốt
đẹp của chúng ta, như thực hành các việc
đạo đức cho nghiêm chỉnh, sống hài hòa, công
bằng và yêu thương với mọi người… Sống như vậy là chúng ta đang thể hiện
niềm tin vào Chúa Kitô Phục sinh và sự phục sinh của
chính mình.
|