LÃNG
PHÍ và THAM NHŨNG
(Bài
chủ đề báo ĐMHCG, số 378, tháng
02-2018, DCCT xuất bản tại Hoa Kỳ)
Tham
nhũng là một dạng tham ô, hối lộ,
biển thủ. Tại sao có tình trạng
tham nhũng? Bởi vì người ta tiêu
xài lãng phí. Tại sao lãng phí?
Bởi vì háo danh, hám lợi, tham
quyền, cố vị,...![](L%C3%83NG%20PH%C3%8D%20&%20THAM%20NH%C5%A8NG_html_m1757d192.jpg)
Ngày
xưa người ta nói: “Miệng
quan có gang có thép”.
Ngày nay người ta nói: “Miệng
quan không chỉ có gang có thép, mà
còn có cả nhà đẹp xe sang”.
Thời xưa “tham thì thâm”, thời
nay “tham thì thích”.
Tiền
nhân dạy: “Tiên
trách kỷ, hậu trách nhân”.
Ngày nay, những “tai to, mặt lớn”
làm sai rồi đổ lỗi cho dân, “vô
tư” rút kinh nghiệm, rồi thản
nhiên biện hộ là “đúng quy
trình”, đặc biệt là phát
biểu câu nào cũng không lọt tai,
lộ rõ năng quá yếu kém!
LÃNG
PHÍ
Hệ
lụy tất yếu của tệ nạn tham nhũng
là do lãng phí, nhưng lãng phí
là gì? Có thể nói ngắn gọn:
Lãng phí là dùng cái gì đó
(đặc biệt là tiền bạc) vào
các hoạt động vô ích, gây
thất thoát ngân sách, gây tổn
hại công quỹ. Tn, không chỉ có
lãng phí tiền bạc mà có đa
dạng lãng phí. Chẳng hạn:
– LÃNG
PHÍ SỨC KHỎE: Đó là khi người
ta có lối sống không lành mạnh,
thiếu cân bằng – ăn uống vô
độ, thức khuya, lười vận động,…
– LÃNG
PHÍ HOẠT ĐỘNG: Đó là
lãng phí “vô hình”, ẩn
náu trong các hoạt động thường
nhật của mỗi cá nhân do xử lý
công việc không hợp lý, làm
việc gì đó mà có những
động tác thừa hoặc những động
tác thiếu.
– LÃNG
PHÍ DI ĐỘNG: Đó là cách
sắp xếp không hợp lý, dẫn
đến việc vận chuyển hoặc di chuyển
không thực sự cần thiết.
– LÃNG
PHÍ THỜI GIAN: Đó là khi người
ta phải chờ đợi hay trì hoãn một
cách vô ích, chẳng hạn các dự
án “treo”, ăn không ngồi rồi,
không biết làm gì hoặc lười
biếng lao động.
– LÃNG
PHÍ SẢN XUẤT: Đó là tình
trạng làm ra vật gì đó mà
không tính toán tình trạng có
tiêu thụ được hay không, gây
tốn kém ngân sách mà vô ích.
– LÃNG
PHÍ SẢN PHẨM: Đó là khi
người ta mua các vật dụng mà
không xài, sử dụng đồ đạc
bừa bãi mà không bảo quản,…
– LÃNG
PHÍ LÃNH ĐẠO: Đó là cách
dùng người không đúng chức
năng, không đúng trình độ,
hoặc dùng người thiếu năng lực,
nể nang vì “vai vế”, chỉ vì
“thân quen” mà đề cử, không
chiêu hiền đãi sĩ, trù dập
nhân tài,... do đó dẫn đến
lãng phí tài năng, lãng phí
chất xám.
Lãng
phí kiểu nào cũng là lãng phí
công sức và tiền bạc. Lãng phí
là động thái không biết “liệu
cơm gắp mắm” hoặc do ảo tưởng
mà “bóc ngắn, cắn dài”,
và chắc chắn đó là phong cách…
chảnh. Thời nay không thiếu những loại
lãng phí như vậy!
Cuộc
sống đầy những ví dụ. Chẳng
hạn: Tại Hương Sơn, Hà Tĩnh,
người ta đã có lần được
dịp xôn xao về một “siêu đám
cưới” với tổng chi phí là
50 tỷ đồng. Đám cưới này
có nhiều “siêu xe” tham gia rước
dâu nhất tại Việt Nam từ trước
tới nay, có số khách lên tới
10.000 người, và mỗi bàn tiệc
giá 6 triệu đồng.
Chú
rể là “thiếu gia” Nguyễn Huy
Hoàng (sn 1987), con trai nữ đại gia buôn
bán xuyên quốc gia Nguyễn Thị Liễu.
Chú rể rước dâu bằng chiếc
Ferrari California màu đỏ trị giá
khoảng 210.000 USD (hơn 4 tỷ đồng). Ngoài
ra còn có 97 chiếc “siêu xe”
khác như Mercedes S500, Mercedes GLK, Mercedes C250 CGI,
Porsche Cayenne, Ferrari, Rolls Royce Phantom, Benley, Audi A5
Sportback, Lexus, BMW,... Hành trình rước
dâu từ Hà Nội về thị trấn
Tây Sơn (Hương Sơn), thu hút sự
chú ý của nhiều người, khiến
quốc lộ 8A bị ách tắc nhiều
đoạn.
Không
chỉ vậy, họ còn “mời” các
ca sĩ và MC chuyên nghiệp về cho nổi
đình nổi đám. Chi phí cho “món”
văn nghệ lên tới trên 200.000 USD, chi
phí cho khoản rượu bia là hơn 3
tỷ. “Đặc biệt” nhất là
đôi uyên ương đeo đồ trang
sức tổng cộng tới 60 lượng vàng.
Mẹ chú rể “hãnh diện” nói
rằng “toàn bộ số tiền mừng
dành làm từ thiện” (sic!). Có
thật là làm từ thiện hay chỉ
“nổ” để có tiếng vang?
Cô
dâu là Lê Thu Loan (sn 1992), con thứ hai
trong gia đình đại gia ở phố Phó
Đức Chính, Q. Ba Đình, Hà Nội.
Gia đình cô dâu là đối tác
làm ăn của mẹ chú rể. Cả
cô dâu và chú rể năm đó
đang du học tại Singapore. Gia đình đã
tậu một căn nhà trên phố Nguyễn
Du (Hà Nội) trị giá vài chục
tỷ đồng để “tặng” cho
đôi trẻ.
Cách
lãng phí này liên quan nhiều loại
lãng phí khác. Cách lãng phí
nào cũng là do ích kỷ và kiêu
kỳ! Việt ngữ có từ “trọc
phú”, Anh ngữ gọi là “money-bags”,
nghĩa là “người giàu ngông”
– theo kiểu hoang phí và xa xỉ. Xã
hội còn rất nhiều người nghèo
khổ, rất cần những người hảo
tâm thế mà vẫn có những người
lãng phí thì thật… “lạ
lùng” quá. Không cho người nghèo
những gì họ cần, đó cũng là
một dạng ăn cắp, bóc lột, và
bất nhân!
Những
người làm ăn chân chính mà
trở nên giàu có, họ vẫn tiết
kiệm và chi tiêu rất hợp lý,
không thích “chơi nổi”, ngại
xuất hiện, không muốn “bị”
chú ý. Xã hội luôn có hai
thái cực, thường thì không quá
cách xa nhau, không đến nỗi “người
trên trời” và “kẻ dưới
đất”, nhưng thực tế cho thấy
khác hẳn. Khoảng cách giàu –
nghèo tưởng chừng thăm thẳm và
xa lắc xa lơ, người ta nhìn nhau bằng
các tia ánh mắt sắc bén như dao
mổ!
Một
vùng quê mà lại có đại
gia “vung tiền” hơn cả Công tử
Bạc Liêu, lãng phí quá mức,
trong khi còn biết bao người “lần
không ra” vài chục ngàn đồng
để sống lay lắt cho qua ngày đoạn
tháng. Sự phân cách đó quá
lớn! Lãng phí cũng đồng nghĩa
với thiếu công bằng xã hội.
Thiếu công bằng xã hội thì
không thể có tự do, không có tự
do thì làm sao có hòa bình đích
thực? Công lý và hòa bình
luôn có mối quan hệ mật thiết
hầu như bất khả phân ly!
Trình
thuật Lc 15:11-32 kể dụ ngôn về người
cha nhân hậu và đứa con hoang đàng.
Đứa con này vì ích kỷ mà
hư hỏng, phung phí không chỉ tiền
bạc mà còn phung phí cả chính
cuộc đời mình. Đó là cách
lãng phí nguy hiểm, không chỉ đối
với bản thân mà còn đối
với cả gia đình, xã hội, đất
nước và Giáo hội.
Thánh
Giacôbê đặt vấn đề: “Bởi
đâu có chiến tranh, bởi đâu
có xung đột giữa anh em? Chẳng phải
là bởi chính những khoái lạc
của anh em đang gây chiến trong con người
anh em đó sao? Thật vậy, anh em ham muốn
mà không có, nên anh em chém giết
nhau; anh em ganh ghét cũng chẳng được
gì, nên anh em xung đột với nhau, gây
chiến với nhau. Anh em không có, là
vì anh em không xin; anh em xin mà không
được, là vì anh em xin với tà
ý, để LÃNG PHÍ trong việc hưởng
lạc”
(Gc 4:1-3).
Dù
lãng phí thứ gì, cả vật chất
và tinh thần, đều là ích kỷ.
Không phải do mình làm ra nên không
biết tiết kiệm, sẵn sàng lãng
phí. Còn Thánh Phaolô nói thẳng:
“Ai
KHÔNG chịu làm thì cũng ĐỪNG
ăn!”
(2 Tx 3:10).
THAM
NHŨNG
Theo
TI (Transparency International – Tổ chức Minh bạch
Quốc tế), tham nhũng là lợi dụng
quyền hành để gây phiền hà,
gây khó khăn, nhũng nhiễu và lấy
của cải của nhân dân. Tương
tự, tham ô là hành vi lợi dụng
quyền hành để lấy cắp của
công. Tham nhũng và tham ô là một
hệ quả tất yếu của nền kinh tế
kém phát triển, quản lý kinh tế
– xã hội lỏng lẻo, yếu kém,
tạo ra nhiều “khe hở” cho các
động thái tiêu cực, tệ nạn
tham nhũng và các tệ nạn khác
có điều kiện phát triển, từ
đó mà một phần quyền lực
chính trị bị biến thành quyền
lực kinh tế.![](L%C3%83NG%20PH%C3%8D%20&%20THAM%20NH%C5%A8NG_html_426ab9e3.jpg)
Tham
nhũng và tham ô là “ăn cướp
công khai” và luôn “đúng
quy trình”, làm chậm sự phát
triển kinh tế – xã hội, làm
giảm lòng tin của công dân vào
nhà nước, đến một mức độ
nhất định thì tình trạng đó
gây mất ổn định cả chính
trị, kinh tế, và xã hội.
Trong
cuốn “Tools to Support Transparency in Local
Governance” (Công cụ Hỗ trợ cho
Tính minh bạch trong Công tác Cai trị
ở Địa phương), các tác giả
xác định quy luật hoạt động
của sự tham nhũng trong thực tế công
quyền theo công thức: Corruption = Monopoly +
Discretion – Accountability. Tạm dịch thế
này: Tham nhũng = Độc quyền + Bưng
bít Thông tin – Trách nhiệm Giải
trình.
Theo
đó, người ta có thể dễ dàng
nhận dạng tham nhũng qua các biểu hiện
của nó: thừa sự độc quyền,
thừa tình trạng bưng bít thông
tin, thiếu trách nhiệm giải trình.
C.
Stephan đưa ra một công thức khác
khả dĩ nhận dạng tình trạng tham
nhũng: Corruption = Monopoly + Discretion – Transparency –
Morality. Tạm dịch thế này: Tham nhũng
= Độc quyền + Bưng bít Thông tin –
Tính minh bạch – Đạo đức
Luân lý.
Theo
nguyên tắc đó, tệ nạn tham nhũng
dựa trên 4 yếu tố cụ thể:
– Độc
quyền: Đó là một hệ thống
(thường là chính quyền) sở hữu
phần lớn hoặc toàn bộ tài sản,
và chi phối thị trường mà không
thông qua quy luật thị trường.
– Bưng
bít thông tin: Đó là tình
trạng nắm quyền chi phối thông tin,
thậm chí định hướng và lừa
dối dư luận.
– Tính
minh bạch: Đó là sự thẳng thắn,
rạch ròi trong chính sách hành
chính, các chi phí công và minh
bạch trong việc đấu thầu dự án
công.
– Đạo
đức luân lý: Đó là năng
lực đạo đức luân lý của
người tham gia hệ thống, năng lực
này giúp nhận biết điều gì
đúng – sai, đồng thời có
khả năng làm điều đúng và
tránh điều sai.
Người
ta đưa ra công thức chống tham nhũng
thế này:
Công
cụ chống tham nhũng = Minh bạch khiếu
nại của dân chúng + Minh bạch ngân
sách, tài chính + Minh bạch mua sắm.
Công
cụ nhận dạng tham nhũng cho thấy bản
chất của tình trạng tham nhũng, mà
con người là yếu tố quan trọng
khi tham gia. Nhiều quốc gia họp tại Liên
Hiệp Quốc (LHQ) về chống tham nhũng đều
thống nhất cho rằng sự
minh bạch là biện pháp chống tham
nhũng hữu hiệu nhất.
Ngày
13-10-2005, Tổ chức Minh bạch Quốc tế
đã lập danh sách các chính trị
gia tham nhũng nhất trong những thập niên
1990. Đứng đầu “danh sách đen”
là cựu Tổng thống Mobutu Sese Seko (Cộng
hoà Dân chủ Congo) biển thủ 5-8 tỷ
USD, tiếp theo là cựu Tổng thống
Shuharto (Indonesia) có tài sản gần bằng
một nửa tổng sản phẩm quốc nội
của Indonesia, tiếp đến là cựu
Tổng thống Ferdinand Marcos (Philippines) biển thủ
100 tỷ USD (theo báo cáo của Ủy ban
Trong sạch Phủ Tổng Thống Philippines), cựu
Tổng thống Alberto Fujimori (Peru) biển thủ
hàng trăm triệu USD. Và còn nữa,
còn nữa…
Hiến
chương LHQ về tham nhũng có hiệu
lực từ tháng 12-2005, tạo ra một khuôn
khổ pháp lý quốc tế trong việc
chống tham nhũng, thu hồi lại những
khoản tiền bị tham nhũng, thúc đẩy
ngân hàng và các tổ chức tài
chính có những hành động chống
rửa tiền, cho phép các quốc gia thanh
tra các công ty nước ngoài và
cá nhân có dính líu tới tham
nhũng tại đất nước mình.
Loại
bỏ tham nhũng, ngăn chặn tham ô và
thực hiện cải cách việc nhận
tiền tài trợ là những điều
quan trọng để các khoản tài trợ
hiệu quả hơn, và để mục tiêu
phát triển kinh tế của thế giới
được thành công. Ông David
Nussbaum, giám đốc điều hành TI,
nói: “Tham
nhũng và tham ô không là thảm
hoạ tự nhiên, mà là những
khoản ăn cắp cơ hội được
tính toán từ những kẻ tham lam.
Các nhà lãnh đạo phải cải
thiện cách làm việc sao cho thông
thoáng và đáng tin cậy hơn, thay
vì chỉ hứa suông”.
Tham nhũng càng ngày càng tinh vi hơn
nhiều. Ma quỷ luôn khôn ngoan hơn con
cái sự sáng, đúng như Chúa
Giêsu đã xác định!
Hàng
năm, ngày Quốc tế Phòng chống
Tham nhũng là ngày 09 tháng 12. Phong trào
vẫn chỉ là phong trào, chiến dịch
cứ hô hào mạnh mẽ rồi đâu
lại vào đấy, tình trạng này
thấy rất rõ ở Việt Nam. Cố nhạc
sĩ Trịnh Công Sơn đã “mỉa
mai” nói rằng “sống trong đời
sống cần có một tấm lòng”
nhưng chỉ “để gió cuốn đi”
mà thôi! Than ôi, lẽ nào lại
như vậy ư?
Muốn
tránh tham nhũng, tự bản thân người
đó phải thực sự can đảm và
dứt khoát, can đảm để có
thể chịu thua người khác, và
phải dứt khoát để giữ lương
tâm trong sạch. Thánh Giacôbê phân
định: “Yêu
thế gian là ghét Thiên Chúa. Ai muốn
là bạn của thế gian thì tự coi
mình là thù địch của Thiên
Chúa”
(Gc 4:4).
Thánh
Phaolô đề cập 3 điều cần lưu
ý:[1] TÂM HỒN trong sạch,[2] LƯƠNG
TÂM ngay thẳng, và [3] ĐỨC TIN không
giả hình (1 Tm 1:5). Được như vậy
thì người ta sẽ sống thanh thản.
Trong
thực tế đời thường, có một
tấm gương sáng là ông Mark Rutte,
thủ tướng Hà Lan. Hàng ngày ông
đạp xe đạp đi làm, kể cả
khi tới gặp TT Obama khi còn đương
nhiệm. Ông Mark không dùng xe công và
không có bảo vệ, nhưng ông vẫn
an tâm và thanh thản, bởi vì ông
sống trong sạch, minh bạch với nhân dân
và với chính mình. Mặc dù
không hề được tiền hô hậu
ủng, nhưng ông Mark vẫn thực sự vĩ
đại và được rất nhiều
người kính phục.
TRẦM
THIÊN THU
|