TUẦN 03 THƯỜNG NIÊN
THỨ HAI
THÍCH ỨNG ĐỂ TRUYỀN GIÁO
(Lc 10, 1-9)
Đọc lại
lịch sử truyền giáo của các nhà thừa sai trên Miền
Thượng (Tây Nguyên – Việt Nam) trong cuốn: “Dân Làng Hồ”, tác giả cho
thấy rất rõ yếu tố sống còn, thành công hay thất
bại, phụ thuộc rất nhiều vào việc thích ứng
hay không thích ứng của các thừa sai!
Khi nói đến
truyền giáo, yếu tố thích ứng là điều rất
quan trọng, vì thế, trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức
Giêsu nhấn mạnh đến yếu tố này khi sai các
môn đệ đi rao giảng Tin Mừng và truyền cho họ
đừng mang theo bao bị, giày dép, túi tiền.... Người
ta cho ăn thức ăn gì thì hãy ăn. Điều này
ngược lại với quan niệm của người
Pharisêu, vì mỗi khi họ đi đâu xa, thường thì
họ luôn chuẩn bị cho mình những thứ căn bản
như: tiền, bao bị và thức ăn để đảm
bảo sự thanh sạch, vì nếu không có những thứ
đó, họ e sợ bị nhiễm uế nơi dân ngoại....
Nhưng người
môn đệ của Đức Giêsu phải khác! Khác để
hiệp nhất, hiệp thông, hòa đồng; khác để
sống tình huynh đệ, bác ái; khác để thích ứng
và hội nhập; khác để làm chứng cho tình yêu của
Thiên Chúa; khác để sống phó thác trong sự an bài của
Thiên Chúa.
Điều
quan trọng là nhà thừa sai phải là người cảm
nghiệm được sự bình an sâu xa từ trong nội
tâm khi phó thác trọn vẹn nơi Thiên Chúa và sống hết
mình với anh chị em xung quanh, có thế, món quà quý giá mà
người thừa sai trao ban cho con người chính là sự
bình an, niềm vui và hạnh phúc.
Ngày chúng ta
lãnh nhận Bí tích Rửa Tội, mỗi người
được trao phó trách nhiệm làm ngôn sứ cho Chúa. Tức
là chúng ta có trách nhiệm giới thiệu Chúa cho người
khác. Trở nên chứng nhân trong cuộc sống đời
thường của mình. Đây là sứ mạng mà Chúa tin
tưởng, ủy thác cho chúng ta. Vậy, chúng ta đã ý thức
và thi hành sứ vụ đó ra sao?
Lạy Chúa
Giêsu, xin ban cho chúng con bình an của Chúa, để chúng con biết
chia sẻ sự bình an đó cho người khác. Amen.
THỨ BA
THI HÀNH LỜI CHÚA LÀ THÂN NHÂN CỦA NGÀI
(Mc 3, 31-35)
Không có bà mẹ
nào mà lại không thương con, nhất là những đứa
con bị khiếm khuyết cách này hay cách khác!
Hôm nay, Tin Mừng
thuật lại việc Mẹ Maria và người thân của
Đức Giêsu đến tìm Ngài và khuyên Ngài từ bỏ
con đường sứ vụ để trở về,
vì có tin đồn đoán rằng Đức Giêsu bị
điên!
Ôi một sự
thật đau lòng! Vì yêu thương, Đức Giêsu làm tất
cả mọi việc miễn làm sao để cho Thiên Chúa
được vinh quang và con người được hạnh
phúc, thế nhưng người Pharisêu lại phao tin Ngài bị
điên! Họ muốn đánh vào uy tín của Đức
Giêsu, và, đứt dây đương nhiên đụng đến
rừng, tức là nếu Đức Giêsu bị điên thì
mẹ của Ngài sẽ như thế nào khi sinh ra một
đứa con điên? Anh em của Ngài sẽ còn uy tín gì nữa
khi trong dòng tộc của mình lại xuất hiện một
kẻ khùng! Và, nhất là những lời giảng của
Đức Giêsu từ nay không còn khả tin nữa, bởi
vì không ai dại gì mà đi nghe theo lời của một
người điên!
Đây là một
đòn thâm hiểm mà những người Pharisêu đánh vào
Đức Giêsu và thân nhân của Ngài.
Tuy nhiên, khi thấy
Mẹ và anh em đến tìm mình, Đức Giêsu đã thốt
lên và chỉ vào những người đang ngồi quanh
Ngài mà nói rằng: ai là mẹ tôi, ai là anh chị em tôi?
Thưa chính là những người thực hành ý muốn của
Cha tôi, người đó là mẹ tôi và anh chị em tôi.
Một câu nói
nhằm mặc khải cho mọi người biết một
thực tại khác vượt lên trên suy nghĩ thuần
túy của con người. Sự gắn bó với Thiên Chúa
và thi hành Lời của Người là điều quan trọng,
và chính trong mối liên hệ này mà chúng ta được trở
nên nghĩa thiết, thân tình với nhau. Mặt khác, Đức
Giêsu cũng ngầm giới thiệu cho mọi người
xung quanh biết rằng: chính Đức Maria là người
đã thi hành thánh ý Thiên Chúa, nên Mẹ xứng đáng trở
thành mẫu gương cho chúng ta về việc thực thi
Lời Chúa.
Sứ điệp
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy chú tâm đến
việc thực thi Lời Chúa hơn là những chuyện bề
ngoài. Khi đã thực thi thánh ý Chúa, chúng ta không quan trọng
chuyện người ta nói này hay nói kia để bêu xấu,
làm mất thanh danh tiếng tốt của ta. Ngược lại,
chỉ có một điều đáng làm cho chúng ta sợ,
đó là khước từ Lời Chúa và chạy đua những
thứ mau qua, chóng hết ở đời, làm cho chúng ta xa
dần hạnh phúc đích thực là sự sống vĩnh
cửu.
Lạy Chúa
Giêsu, xin ban cho mỗi người chúng con biết lắng
nghe Lời Chúa, đồng thời biết đem Lời
Chúa ra thực hành, dù có phải chịu khốn khổ vì Lời
Chúa thì vẫn một mực trung thành. Amen.
THỨ TƯ
ĐÓN NHẬN HAY KHƯỚC TỪ?
(Mc 4, 1-20)
Thánh Âu Tinh
nói: “Thiên Chúa sinh ra bạn, Ngài
không cần hỏi ý kiến bạn, nhưng khi muốn cứu
chuộc bạn, Người phải hỏi ý kiến bạn”.
Thật vậy,
Thiên Chúa đã ban cho con người sự tự do, đây
là gia sản quý giá mà Thiên Chúa không ngần ngại ban tặng
cho một loài thụ tạo. Vì thế, con người hoàn
toàn có trách nhiệm khi sử dụng tự do của mình
trong cuộc sống.
Hôm nay, Đức
Giêsu kể cho dân chúng và các môn đệ dụ ngôn người
gieo giống. Người gieo cứ gieo. Gặp đâu gieo
đấy. Nào là gieo cả trên sỏi đá, bụi gai, vệ
đường, và đất tốt. Tuy nhiên, duy nhất
nơi đất tốt mới sinh hoa kết quả.
Như vậy, chỉ có ¼ có tác dụng, còn ¾ thì uổng công
vô ích.
Thiên Chúa là như vậy! Ngài quảng đại trao ban
hết tất cả cho con người, ngay cả Con Một
yêu dấu Người cũng ban. Nhưng mấy ai hiểu
được tình yêu của Người lớn lao như
thế! Mà ngược lại, những nhà lãnh đạo
Dothái còn tìm cách loại trừ ngay cả Đức Giêsu là
món quà cao quý mà Chúa Cha đem tặng cho con người.
Họ như những hạt giống bị gieo bên vệ
đường, sỏi đá và bụi gai. Những thứ
ích kỷ, kiêu ngạo, tự phụ, tự ty làm cho tinh thần
nên chai cứng và Lời Chúa bị bóp nghẹt trong lòng họ,
nên không hề sinh ích lợi cho bản thân.
Sứ điệp Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng
ta hãy ý thức trách nhiệm trong tự do để trở
nên như thửa đất tốt, ngõ hầu Lời Chúa
đâm dễ sâu, lớn mạnh và sinh hoa kết trái trong cuộc
sống của chúng ta.
Có thế, chúng ta mới trở nên môn đệ đích
thực của Đức Giêsu nhờ biết nghe và giữ
Lời Chúa trong lòng, nhất là đem ra thực hành.
Lạy Chúa Giêsu, cuộc đời của chúng con sẽ
khô cằn, sỏi đá và trơ trọi nếu không
được Lời Chúa là nguồn sự sống dưỡng
nuôi. Xin Chúa ban cho tâm hồn chúng con trở nên thửa đất
tốt tươi, để Lời Chúa trở thành nguồn
hoan lạc cho chúng con. Amen.
THỨ NĂM
HÃY CHIẾU GIÃI ÁNH
SÁNG CHO MỌI NGƯỜI
(Mc 4, 21-25)
Thật là kỳ dị khi chúng ta thắp đèn rồi
đem đặt ở gầm giường, hay lấy
thùng úp lên. Chỉ những người khùng thì mới làm những
chuyện như vậy!
Đức Giêsu đã có lần nói: Ta là ánh sáng thế
gian. Đồng thời Ngài cũng mời gọi mỗi
chúng ta đi theo Ngài. Như vậy, khi chúng ta tin và đi
theo Đức Giêsu, tức là chúng ta đi trong ánh sáng của
Ngài.
Không chỉ dừng lại ở đó, qua bài Tin Mừng
hôm nay, Đức Giêsu mời gọi chúng ta hãy tỏa ánh
sáng đó cho mọi người được thấy.
Nói cách khác, chúng ta phải trở nên sứ giả Tin Mừng,
chứng nhân của tình yêu. Đức Giêsu không chấp nhận
chuyện chúng ta chỉ nói tin Chúa, nhưng trong đời sống
thực tế, không sống chứng nhân. Không, Ngài mời gọi
chúng ta phải thắp đèn cho sáng và để trên đế
nhằm cho mọi người được thấy ánh
sáng (x. Mc 4, 21).
Như vậy, để trở thành một người
Kitô hữu thực thụ, chúng ta phải hội đủ
hai yếu tố, đó là:
Một là tin và đi theo Đức Giêsu ; hai là sống
chứng nhân, tức là chiếu tỏa các chân lý Tin Mừng
của Đức Giêsu ngang qua cuộc sống của mình.
Hội đủ hai yếu tố đó, chúng ta mới xứng
đáng trở thành môn đệ của Đức Giêsu.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết chiếu tỏa
ánh sáng Tin Mừng của Chúa cho anh chị em chúng con, nhờ
đó, mọi người cũng đón nhận được
chính Chúa là nguồn sáng đích thực soi chiếu cuộc
đời và thế gian này đi tới sự sống
vĩnh cửu. Amen.
THỨ SÁU
MUỐN ĐƯỢC
CỨU ĐỘ, PHẢI KIÊN TRÌ
(Mc 4, 26-34)
Trong thời đại kinh tế thị trường,
khái niệm “ăn xổi ở
thì” rất quen thuộc. Quen đến độ đi
đâu người ta cũng thích nhanh. Ăn gì cũng muốn
có ngay. Làm gì cũng muốn thành công tức thời!
Sống trong thời đại chóng vánh như thế,
con người luôn luôn bị đối diện với sự
đổi thay, phải trái, trắng đen..., từ thực
tế cuộc sống, con người cũng phỏng chiếu
đời sống tâm linh của mình theo khuôn mẫu đó.
Hôm nay, bài Tin Mừng thuật lại việc Đức
Giêsu dùng dụ ngôn để rao giảng về Nước
Trời. Nước Trời được ví như chuyện
người gieo hạt giống, dù đêm hay ngày, người
đó cứ gieo, hạt giống mọc lên lúc nào tùy ý, chỉ
biết rằng, đến mùa là Chủ đi gặt lúa về.
Đức Giêsu còn nói đến Nước Trời
được ví như hạt cải nhỏ tý teo,
nhưng khi gieo xuống, nó lớn mạnh đến nỗi
chim trời đến làm tổ.
Qua hai dụ ngôn đó, Đức Giêsu cho thấy,
trước tiên, Thiên Chúa là Đấng luôn kiên trì như
người gieo giống. Người không chần chừ,
không đòi hỏi.... Người cứ gieo và kiên nhẫn
chờ đợi. Tiếp theo, Nước
Thiên Chúa lúc ban đầu thì khiêm tốn, nhỏ nhoi,
nhưng với thời gian và ân sủng, nước ấy
lớn mạnh đến phi thường.
Trong đời
sống đức tin, nhiều khi chúng ta bị thử
thách trong đêm tối! Có những điều chúng ta xin
Chúa mà mãi không được, làm cho mình mất đức
tin hay đức tin bị lung lay.
Tuy nhiên, chúng
ta nhớ một chân lý muôn đời rằng: lửa thử
vàng, gian nan thứ đức. Người đời
đã có câu: “Ví như đường đời bằng phẳng
cả, anh hùng hào kiệt có hơn ai”. Có cố gắng, kiên
trì thì khi thành công mới thấy được ý nghĩa.
Cũng vậy, đời sống đức tin cần phải
được thanh luyện bằng sự kiên trì, trung
thành và cố gắng thì mới thực sự có giá trị
cứu chuộc. Ơn cứu độ không đến
như chuyện “ăn xổi ở
thì” mà con người vẫn quan niệm.
Lạy Chúa
Giêsu, chúng con cám ơn Chúa vì hôm nay Chúa dạy cho chúng con bài học
về sự kiên trì, nhẫn nại, hy sinh. Xin Chúa ban cho
chúng con biết trung thành với Chúa để được
cứu độ. Amen.
THỨ BẨY
CÓ CHÚA SẼ BÌNH AN
(Mc 4,35-41)
Trong một
trại tù nọ, người ta nhận thấy có một
vị giám mục khoảng ngoài 60 tuổi. Họ thấy
ngài rất bình an và vui tươi, mặc dù bản án dành
cho ngài là bất công và hình khổ mà ngài phải chịu quả
là đớn đau.
Khi được
hỏi: “Thưa đức cha,
tại sao đức cha bình an đến như vậy?
Người ta bỏ vạ, vu khống đức cha mà
đức cha vẫn vui tươi?” Đức cha trả
lời rằng: “Thưa, tôi làm
gì và ở đâu đều có Chúa. Có Chúa là niềm vui và
bình an. Hạnh phúc của đời người là khám phá
ra sự hiện diện của Thiên Chúa và được
sống với Ngài. Tôi được sống với Ngài
và trong Ngài, lẽ nào tôi không vui!”.
Hôm nay, bài Tin
Mừng thuật lại việc Đức Giêsu và các môn
đệ đang chèo thuyền sang bờ bên kia. Đang khi
thuyền ra giữa biển thì bị trận cuồng phong
ập tới, khiến thuyền của họ đầy
nước và có nguy cơ chìm. Các môn đệ thi nhau tát
nước và chèo chống. Đến khi họ không còn trụ
nổi nữa, lúc đó, họ gọi Đức Giêsu và
trách móc Ngài: “Thầy ơi,
chúng ta chết đến nơi rồi, Thầy chẳng
lo gì sao?”. Đức Giêsu liền thức dạy và
ngăm đe gió, tức thì thuyền yên biển lặng. Mọi
người ngỡ ngàng và thốt lên: “Ông này là ai mà gió và biển cũng phải tuân lệnh?”.
Trong hành trình
theo Chúa, có nhiều lúc chúng ta gặp phải những thử
thách gian nan. Những đêm tối đức tin ấy làm
cho chúng ta hoang mang! Tuy nhiên, chúng ta nên nhớ rằng: trong
con thuyền cuộc đời của mỗi người
luôn có Chúa ở cùng. Điều quan trọng là chúng ta có nhận
ra sự hiện diện của Chúa hay không? Nếu chúng ta
nhận ra Chúa có mặt thì hẳn tất cả những
điều nghịch cảnh đến với ta, ta không
hoang mang, hốt hoảng như các môn đệ của Ngài
khi xưa, ngược lại, chúng ta khám phá ra giá trị và
ý nghĩa của nó, lúc đó, chúng ta sẽ vui tươi và
bình an ngay trong những thử thách của cuộc đời,
vì có Chúa là có tất cả.
Lạy Chúa
Giêsu, xin ban cho chúng con niềm tin vào Chúa. Xin cho chúng con biết
Chúa quyền năng để chúng con nương tựa
vào Chúa trong mọi nơi, mọi lúc của cuộc đời
chúng con. Amen.
|