Suy Niệm Chúa Nhật III
Thường Niên – Năm B
Sám hối là điều
kiện cần thiết để được
tha thứ tội lỗi và để được
vào Nước Trời. Vì thế, sám
hối là chủ đề xuyên suốt
Kinh Thánh và cũng là chủ đề
chính mà Lời Chúa hôm nay đề
cập tới.
Bài đọc I, Thiên
Chúa mời gọi tiên tri Giona rao giảng
về sự sám hối cho thành Ninivê:
“Hãy chỗi dậy và đi đến
Ninivê, một thành phố lớn, và
rao giảng cho nó điều Ta sẽ nói
cho ngươi.”(Gn 3,2).
Giona đã làm theo lời Chúa dạy,
tới Ninivê và rao giảng rằng: “Còn
bốn mươi ngày nữa, Ninivê sẽ
bị phá huỷ.”(Gn
3,4). Nghe
lời Giona rao giảng, dân thành Ninivê
đã tin tưởng vào Thiên Chúa
và quyết tâm sám hối bằng cách:
“Công bố việc
ăn chay và mặc áo nhặm, từ người
lớn đến trẻ nhỏ.” (Gn
3,5). Thấy được sự sám hối
chân thành của họ, vì họ bỏ
đời sống xấu xa, nên Thiên Chúa
đã bỏ ý định phạt họ
(x. Gn 3,10).
Bài đọc II, Thánh
Phaolô mời gọi các tín hữu
Conrintô phải có thái độ sống
siêu thoát, không dính líu với
những của cải vật chất và những
thực tại trần gian. Ngài nói:“những
ai có vợ, hãy ở như không có;
những ai than khóc, hãy ăn ở như
không than khóc; những kẻ hân hoan,
hãy ăn ở như không hân hoan; những
người mua sắm, hãy ăn ở như
không có gì; những ai dùng sự
đời này, hãy ăn ở như không
tận hưởng” (1Cr
7,29-31). Lời
mời gọi này xem ra nghịch lý với
cuộc sống thông thường nhưng đó
lại là sự thật. Bởi vì, mọi
sự thuộc thế gian này rồi sẽ qua
đi, chỉ có Thiên Chúa và những
gì thuộc về Ngài mới tồn tại.
Bài Tin mừng được
Thánh Marcô ghi lại về những hoạt
động của Đức Giêsu trong thời
gian khởi đầu sứ vụ công khai của
Ngài. Đề tài rao giảng của
Ngài là mời gọi mọi người
sám hối. Ngài nói: “Thời
giờ đã mãn và nước Thiên
Chúa đã gần đến; Hãy sám
hối và tin vào Tin mừng” (Mc
1,15). Đề tài này được Ngài
lặp đi lặp lại nhiều lần trong
suốt thời gian hoạt động công
khai. Tiếp nối sứ mạng của Ngài,
suốt hai ngàn năm qua, Giáo hội cũng
không ngừng rao giảng và kêu gọi
con cái mình thực hành sám hối.
Vậy, sám hối
là gì? Công
đồng Trentô định nghĩa: “Sám
hối là cảm thấy đau buồn, gớm
ghét tội đã phạm và quyết
chí chừa cải”(DZ.1676).
Theo ý công đồng, sám hối không
chỉ là thái độ đau buồn,
gớm ghét vì tội lỗi đã
phạm trong quá khứ, mà còn phải
có tâm tình hướng tới tương
lai để quyết tâm chừa bỏ tội
lỗi, đồng thời phải ra sức làm
nhiều việc lành phúc đức. Việc
làm này tương tự như người
nông dân sau khi làm cỏ ruộng mình.
Để cỏ không mọc trở lại, họ
cần phải trồng cây khác thế vào
đó.
Ai cần phải
sám hối ? Tất
cả mọi người, vì đã là
con người thì ai cũng có tội.
Ngạn ngữ La tinh có câu : “errare
humanum est”, nghĩa
là : con người là sai lầm. Thánh
Gioan Tông Đồ thì nói: “Nếu
chúng ta nói là chúng ta không có
tội, chúng ta tự lừa dối mình,
và sự thật không ở trong chúng
ta.”(1Ga
1,8). Vì thế, để được tha
tội, để được vào Nước
trời thì cần phải sám hối. Một
hôm Satan kêu trách Chúa rằng : “Chúa
thật là bất công ! Cụ thể là
có rất nhiều kẻ phạm đủ thứ
tội ác, thế mà Ngài vẫn hay
tha tội cho chúng. Có nhiều kẻ sa đi
ngã lại nhiều lần cùng một thứ
tội, mà khi chúng ăn năn sám hối
thì Ngài vẫn tha thứ cho chúng. Còn
tôi, tôi chỉ phạm tội không vâng
lời Ngài duy chỉ một lần, thế mà
Ngài kết án phạt tôi phải hoả
ngục đời đời, và không bao
giờ tha thứ cho tôi.” Bấy
giờ Thiên Chúa ôn tồn nói
với Satan rằng : “Sở
dĩ Ta tha tội cho con cái loài người
tội lỗi vì chúng khiêm tốn nhận
mình là kẻ có tội, và hồi
tâm sám hối, quyết tâm canh tân
đời sống. Còn ngươi, từ ngày
ngươi phạm tội kiêu ngạo bất
tuân lời Ta và bị phạt trong hoả
ngục đến nay, đã có bao giờ
ngươi khiêm nhường nhận lỗi và
hồi tâm sám hối để xin Ta tha thứ
cho ngươi hay chưa?”
Để sám
hối cần phải nhận ra tội lỗi của
mình : Tội
là sự xấu xa làm cho ta mất liên
lạc với Chúa và tha nhân. Tội
có thể trong tử tưởng, lời nói
hoặc việc làm. Để sám hối,
hối nhân phải ý thức và chấp
nhận mình có tội như nội dung
Kinh Thú Nhận :“lỗi
tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại
tôi mọi đàng.” Nhưng
trong thực tế, để nhận ra tội lỗi
của mình không phải là chuyện
dễ dàng. Con người thường có
khuynh hướng đổ lỗi cho kẻ khác.
Ngày xưa, ông Adong đã đổ
tội cho bà Evà. Bà Evà lại đổ
tội cho con rắn. Ngày hôm nay, cha mẹ
- con cái, vợ - chồng, cấp trên –
cấp dưới, ngày này – người
khác…thường đổ lỗi cho
nhau. Ít khi người ta can đảm để
nhận trách nhiệm về mình. Vì
cái tôi của người ta lớn quá.
Vì người ta mất ý thức về
tội. Vì vậy, người ta khó thực
hành việc sám hối ăn năn.
Để nhận
ra tội lỗi của mình cần phải
biết sống khiêm nhường : Khiêm
nhường như người thu thuế lên
đền thờ cầu nguyện, ông đứng
xa xa, đấm ngực ăn năn và thưa
với Chúa : “Lạy
Chúa xin thương xót con là kẻ
tội lỗi.”(x.
Lc 18,13) ; Khiêm
nhường như ông Giakêu : đường
đường là một thủ lĩnh thu
thuế, nhưng ông không ngại “trèo
lên” cây
sung để được nhìn thấy Đức
Giêsu và ông cũng không ngại “tụt
xuống” để
mong muốn được gặp Ngài. Khi gặp
được Đức Giêsu thì ông
đã quyết tâm từ bỏ nghề cũ,
thực thi bác ái bằng cách chia nữa
tài sản của mình cho người nghèo
và đền trả gấp bốn những gì
ông làm thiệt hại cho kẻ khác
(x. Lc 14,1-10) ; Khiêm nhường như Phêrô,
sau khi chối Chúa, nghe tiếng gà gáy,
nhớ lại lời Chúa, ông đã
ra ngoài khóc lóc thảm thiết (x. Lc
22,60-62). Khiêm nhường như kẻ trộm
lành đã nhận ra tội lỗi của
mình và xin Chúa thứ tha (x. Lc 23,
40-43) ; Khiêm nhường như Đức
Giáo Hoàng Phanxicô, Ngài luôn xác
nhận rằng: “Tôi
là người tội lỗi.”
Vâng, chúng ta là người
tội lỗi, nên chúng ta cần phải
sám hối để được Chúa
tha tội và được vào Thiên
đàng. Đồng thời chúng ta cũng
được mời gọi tiếp tục đi
rao truyền Lời Chúa để cho mọi
người được sám hối như
lời mời gọi của Đức Giêsu
đối với bốn môn đệ đầu
tiên: “Hãy
theo Tôi, Tôi sẽ làm cho các anh trở
thành những kẻ chài lưới
người”(Mc 1,17).
Lạy Chúa Giêsu, xin cho mọi
người chúng con biết khiêm nhường
nhận ra tội lỗi của mình và hết
lòng sám hối ăn năn. Đồng
thời, xin Chúa cho chúng con biết noi gương
các Tông đồ tiếp tục ra đi
rao giảng sự sám hối cho muôn dân.
Amen.
Lm. Anthony Trung Thành
|