Cách thức Thiên Chúa kêu gọi con người
(Suy niệm của Lm Nguyễn Hữu Thy)
Bài Sách Thánh trích từ Sách Sa-mu-en thuộc phần
Cựu Ước và bài Phúc Âm theo thánh Gioan của Chúa
Nhật thứ 2 Mùa Thường Niên hôm nay có một
tương quan hết sức mật thiết. Bài Sách Thánh
trình bày câu chuyện cậu học trò Sa-mu-en được
Chúa kêu gọi làm Tiên Tri, còn trong bài Phúc Âm thánh sử Gioan
tường thuật lại ơn kêu gọi hai môn
đệ đầu tiên của Đức Giêsu, mà một
trong hai người môn đệ đó là chính tác giả
của bài Phúc Âm.
Điều quan trọng khiến chúng ta không thể
bỏ qua được trong hai bài tường thuật
về ơn gọi của cậu học trò Sa-mu-en cũng
như của các môn đệ đầu tiên của
Đức Giêsu là sự can thiệp của một
đệ tam nhân, của người làm trung gian. Vâng, trong
ơn gọi của Sa-mu-en chính là Thầy Cả
Thượng Phẩm Hê-li, người mà cha mẹ Sa-mu-en
đã trao phó con trai mình để ngài giáo dục và dẫn
dắt cậu trên đường hiến dâng cho Thiên Chúa.
Một hôm đang ngủ, Sa-mu-en bỗng nghe như có ai
gọi tên cậu và cậu liền chạy lại cùng
Thầy Cả Hê-li ngay và thưa: “Này con đây, Thầy
đã gọi con!” Thầy Cả Hê-li biết ngay là Thiên Chúa
gọi cậu bé nên đã cho cậu về phòng và căn
dặn hãy cứ tiếp tục mau mắn và sẵn sàng
đáp lại tiếng Chúa gọi như thế. Vậy,
Thầy Cả Hê-li đã hoàn thành nhiệm vụ của
mình. Thầy Cả đã dầy công dạy dỗ và dìu
dắt Sa-mu-en trở thành ngoan ngoãn thuần thục,
để chuẩn bị sẵn sàng cho sứ mệnh
từ Trời Cao giao phó. Nay thời giờ cho sứ
mệnh đó đã điểm, một Đấng Cao
Cả hơn muốn đòi lại cậu bé Sa-mu-en và
Thầy Cả Thượng Phẩm Hê-li đã dâng hoàn
trả lại cậu bé cho Đấng Cao Cả đó.
Còn trong bài tường thuật của Phúc Âm, Gioan
Tiền Hô cũng đã cảm nghiệm được
rằng sứ mệnh huấn luyện đoàn môn
đệ đang luôn vây quanh ngài đã đến lúc hoàn
tất. Một Đấng khác cao cả hơn ngài đã
đến và cũng chỉ vì Đấng đó mà ngài
đã huấn luyện đoàn môn đệ kia bấy lâu.
Nay đã đến lúc ngài phải trao trả lại các môn
đệ cho Đấng đó. “Kìa là Con Chiên Thiên Chúa”, Gioan
Tiền Hô đã chỉ tay về phía Đức Giêsu và
giới thiệu cho hai người môn đệ như
thế khi ngài thấy Đức Giêsu đang đi ngang qua
trước mặt mình. Và hai người môn đệ
đã hiểu được ngay lời thầy mình: “Hai
người môn đệ nghe ông nói và liền theo
Đức Giêsu.”
Qua sự diễn biến về ơn gọi của
Sa-mu-en và của hai người môn đệ đầu
tiên của Đức Giêsu, chúng ta khám phá ra được
đường lối của Nước Thiên Chúa, hay nói
cách khác, cách thức hành động của Thiên Chúa. Đó
là không một ai được kêu gọi trực tiếp
dâng hiến phụng sự Thiên Chúa hay làm môn đệ
Đức Giêsu, nhưng đương sự phải
nhờ vào đời sống đức tin có ấn
tượng mạnh mẽ, gương sống đạo
sâu sắc và sự tận tâm giúp đỡ của
đệ tam nhân, của đồng loại khác. Dĩ
nhiên, sự gặp gỡ giữa Thiên Chúa và con
người, giữa Đức Giêsu và người môn
đệ là một điều hoàn toàn mang tính cách cá nhân.
Vâng, tiếng “xin vâng” đáp lại lời kêu mời
của Thiên Chúa, tiếng “xin vâng” của đức tin và
của lòng tuân phục đối với Thiên Chúa, không
một ai có thể làm thay cho người khác
được. Đó là ngưỡng cửa mà mỗi
người phải tự bước qua với tất
cả ý thức trách nhiệm. Thế nhưng, khoảng
cách trên đoạn đường tìm về ngưỡng
cửa đó, chúng ta cần phải có sự hướng
dẫn của bao người khác, những người
đã đi trước và đã bước qua
ngưỡng cửa đó trước chúng ta, những người
đã có đầy đủ kinh nghiệm về Thiên Chúa
như Thầy Cả Hê-li; và những người
được gửi tới để làm bạn
đường hướng dẫn chúng ta, như Gioan Tiền
Hô: Cha mẹ, các cha linh hướng, các thầy cô và bạn
bè tốt, v.v...
Vâng, Ơn gọi sống đức tin là một ơn
nhưng không của Thiên Chúa ban, và “Thánh Thần hoàn toàn
tự do, muốn thổi đâu tuỳ ý”, tuy nhiên ảnh
hưởng và sự dìu dắt nâng đỡ của
kẻ khác cũng hầu như là một điều
kiện tất yếu trong Ơn Gọi vậy. Cũng
như, không hẳn là một thửa đất đã
được cày bừa thuần thục là sẽ
được bác nông dân gieo hạt giống tốt vào
đó, nhưng điều kiện để bác nông dân gieo
hạt giống của mình vào thửa đất là
trước hết thửa đất phải được
cày bừa và sửa soạn thuần thục trước
đã.
Tiếp đến, Sa-mu-en sẽ không bao giờ quên
Thầy mình là Hê-li, hai Tông đồ Gioan và An-rê cũng
sẽ không bao giờ quên sư phụ đầu tiên
của các ngài là Gioan Tiền Hô. Cũng vậy, chúng ta không
bao giờ được phép quên ơn những
người đã dạy dỗ, đã giúp đỡ chúng
ta trong việc nhận biết Thiên Chúa, biết khám phá ra và
đầy tin yêu đáp lại tiếng Người
mời gọi chúng ta, dù cho đã xảy ra trong tuổi
thơ qua đường lối vâng lời đơn
sơ như trường hợp cậu bé Sa-mu-en, hay qua
những thăm dò và tìm hiểu dè dặt của các thanh
thiếu niên trưởng thành như trong trường
hợp của các môn đệ Gioan Tiền Hô. Mỗi
người hành động tương tự theo lứa
tuổi và cách thức của mình như thế đều
đúng và đều quan trọng. Tuy nhiên, trường
hợp thứ hai cần phải nối tiếp,
đổi mới và đào sâu trường hợp thứ
nhất, nói cách khác, sau khi tìm hiểu Ơn Gọi của
mình, con người còn phải biết đơn sơ phó
thác đáp lại tiếng Chúa, biết đơn sơ tin
tưởng vâng theo Thánh Linh Chúa hướng dẫn.
Bởi vậy, bạn đừng coi thường
đức tin đơn sơ của tuổi thơ,
nhưng bạn cũng đừng ngạc nhiên khi một
ngày nào đó đức tin đơn sơ của tuổi
thơ được thay thế bằng đức tin có ý
thức và đầy thâm tín của người
trưởng thành. Cả hai giai đoạn đều
cần thiết và đều bổ túc cho nhau.
Vâng, nếu ngày nay bạn là một người
trưởng thành với đời sống đức tin
sống động, là do đức tin đó đã ăn
rễ sâu trong con người bạn từ tuổi thơ
rồi. Nhưng cả hai giai đoạn đó của
đức tin - trong tuổi thơ và tuổi trưởng
thành - đều cần đến sự nâng đỡ và
hướng dẫn của kẻ có kinh nghiệm trong
vấn đề.
Dĩ nhiên mỗi giai đoạn mỗi khác. Cách
thức hướng dẫn của thầy cô ở nhà
trường, của các giáo lý viên hay của cha xứ
ở các lớp giáo lý khác với sự chỉ dạy
của cha mẹ ở nhà khi các ngài lần đầu tiên
dạy cho bạn biết kêu tên Chúa hay dạy cho bạn
cách giơ tay làm Dấu Thánh Giá, v.v.. Cũng vậy, cách
thức hướng dẫn của Thầy Cả Hê-li
đối với bé Sa-mu-en không giống thái độ
của Gioan Tiền Hô đối với hai môn đệ
trưởng thành của ông. Thầy Cả Hê-li dạy bé
Sa-mu-en: Con hãy làm như thế này. Còn Gioan Tiền Hô lại
sử dụng một phương pháp khác: Ông chỉ
giới thiệu và cho các môn đệ thông tin về
Đức Giêsu: “Kià là con Chiên Thiên Chúa”.
Cả hai trường hợp, Thầy Cả Hê-li và
Gioan Tiền Hô đều nhằm cùng một mục
đích: Trao trả những người được
giao phó cho mình lại cho Đấng Cao Cả hơn, vì
sứ mệnh của các ngài là sống và hướng
dẫn dạy dỗ kẻ khác cho Đấng đó mà thôi.
Đàng khác, qua thái độ sống gương mẫu
và cách thức thực thi tốt sứ mệnh
được giao phó cho mình của Hê-li và của Gioan
Tiền Hô, chúng ta cảm nhận được rằng
thật không gì đẹp đẽ và cao quí hơn là
được hướng dẫn và giúp đỡ kẻ
khác trên con đường dẫn tới Đức Kitô.
Nhưng đồng thời chúng ta cũng phải học
nơi các ngài là khi nào phải biết can đảm
chấm dứt sứ mệnh đã nhận lãnh, khi nào
phải rút lui khỏi chức vụ và nhiệm sở
đã được trao phó, để nhường
lại cho người kế vị và nhất là trao
trả lại cho Thiên Chúa. Không phải tất cả các
bậc cha mẹ, các nhà giáo dục, các vị Linh mục,
v.v... đã xử sự như Thầy Cả Hê-li và như
Gioan Tiền Hô. Nhưng, hoặc họ quá dính bén một
cách trần tục vào chức vụ thiêng liêng, hoặc
họ chỉ muốn các thụ nhân của họ phải
luôn lệ thuộc và phải luôn nhờ đến sự
chăm sóc giúp đỡ của họ.
Họ quên rằng một chương trình giáo dục
chỉ được coi là thành công khi người thụ
nhân trưởng thành, tự có thể tìm ra cho mình một
hướng đi riêng độc lập và không còn cần
đến sự hướng dẫn của nhà giáo dục
nữa. Cũng vì thế, khi người thanh niên tự chọn
cho mình một con đường sống khác với sự
dự định và lòng mong muốn của chúng ta - là cha
mẹ, cha linh hướng và các nhà giáo dục - thì chúng ta
phải tôn trọng sự tự do đó.
Mỗi người đều được tự do
thờ phượng Chúa theo cách thức của mình. Mỗi
người đều được tự do chọn
lựa cho mình con đường tìm đạt hạnh
phúc. Chúng ta phải tôn trọng sự lựa chọn
đó, cả khi chúng ta tin chắc rằng sự lựa
chọn đó hoàn toàn khác với sự hướng dẫn
chính đáng của chúng ta và sẽ không dẫn tới Thiên
Chúa, thì điều chúng ta vẫn cần phải làm là hãy
tôn trọng sự tự do đó. Vì không ai được
phép ép buộc người khác phải chạy đến
cùng Thiên Chúa. Chính Thiên Chúa cũng không ép buộc bất cứ
ai phải đến với Người. Nếu không,
mọi sự sẽ đưa tới một hậu
quả tồi tệ hơn.
Quả vậy, chúng ta hãy quan sát xem chính Đức Giêsu
đã tôn trọng sự tự do của hai người
thanh niên là Gioan và Anrê đang tìm đến với
Người một cách nhã nhặn như thế nào: “Các anh
muốn tôi giúp được gì cho các anh đây?”
Người hoàn toàn để hai chàng thanh niên
được tự do trình bày ý nguyện của họ:
“Thưa Thầy, nhà Thầy ở đâu?”, nghĩa là
họ muốn nói: Trước hết chúng tôi chỉ
muốn có những thông tin chắc chắn về Thầy đã!
Đối lại, Đức Giêsu cũng chỉ cho tin
một cách hết sức khách quan, chứ không khuyến
dụ hay lôi kéo hai anh: “Các anh hãy tới xem cho biết”, và
“họ đã đi với Người và đã nhìn thấy
nhà người đang ở, và họ đã ở lại
đó với Người cho hết ngày hôm đó”. Sau
rất nhiều năm, vị thánh sử và đồng
thời cũng là người môn đệ còn ghi rõ: “Đó
là vào giờ thứ mười”. Chính đó là giờ mà
lần đầu tiên trong đời anh đã bước
qua ngưỡng cửa nhà Đức Giêsu và đã
được làm quen với Người. Điều
đó nói lên rằng suốt đời anh sẽ không bao
giờ quên những giờ phút hạnh phúc được
sống với Đức Giêsu.
Sau cùng, để có thể cảm nghiệm
được cuộc gặp gỡ với Đức
Giêsu đã nung nấu, động viên và thay đổi
được con người của hai chàng thanh niên
đó như thế nào, chúng ta hãy nhìn vào thành quả của
buổi gặp gỡ: Chỉ mấy ngày sau đó, An-rê
đã tìm gặp em mình là Simon và dẫn chàng đến
gặp Đức Giêsu. Qua sự kiện đó,
đường lối căn bản cố hữu của
Thiên Chúa lại được sử dụng ở đây,
là người này hướng dẫn người kia
tới cùng Người, kẻ này giúp đỡ kẻ
nọ tìm gặp được Người, và cứ
thế mãi! Vậy để thử nghiệm xem
đức tin của chúng ta có còn sống động hay
không và liệu chính chúng ta đã bước qua
ngưỡng cửa để vào nhà Đức Giêsu hay
chưa, chúng ta hãy tự hỏi lòng mình là chúng ta đã
nỗ lực thực thi đường lối cơ
bản của Nước Thiên Chúa, tức đưa
dẫn người khác đến cùng Đức Giêsu hay
không!
|