Tổ ấm
(Chuyển ngữ từ Beliefnet.com – Trầm
Thiên Thu)
“Uống nước nhớ nguồn, làm con
phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ
như nước trong nguồn chảy ra. Người
ơi, làm người ở trên đời, nhớ công
người sinh dưỡng, đó mới là hiền nhân.
Vì đâu anh nên người tài ba…”. Đó là lời trong ca
khúc “Ơn Nghĩa Sinh Thành” của cố nhạc sĩ
Dương Thiệu Tước, đầy tính nhân
bản, khá phổ biến suốt nhiều chục năm
qua. Kinh thánh dạy: “Hãy thảo kính cha mẹ” (Hc
3:1-16), kinh Phật dạy: “Tột cùng thiện không gì
bằng có hiếu, tột cùng ác không gì bằng bất
hiếu”.
Nói đến gia đình là nói đến yêu
thương. Gia đình là Tổ ấm. Có tình yêu
thương thì gia đình mới “ấm”, đầy
ắp tiếng cười, chan hòa niềm cảm thông và
tha thứ; ngược lại, thiếu tình yêu
thương thì gia đình sẽ “lạnh”, không khí ngột
ngạt, khó thở. Thật vậy, ở đâu có tình yêu
thương thì ở đó có Thiên Chúa hiện diện. Có
Thiên Chúa thì gia đình nghèo khó vẫn “ấm”, vắng Thiên
Chúa thì gia đình giàu sang vẫn “lạnh”.
(Hc 3:3-7,14-17 Sách Huấn ca phân tích: “Ai thờ
cha thì bù đắp lỗi lầm, ai kính mẹ thì tích
trữ kho báu. Ai thờ cha sẽ được vui
mừng vì con cái, khi cầu nguyện, họ sẽ
được lắng nghe. Ai tôn vinh cha sẽ
được trường thọ, ai vâng lệnh
Đức Chúa sẽ làm cho mẹ an lòng. Người đó
phục vụ các bậc sinh thành như phục vụ chủ
nhân” (Hc 3:3-7). Không chỉ vậy, chính lòng hiếu nghĩa
đối với cha mẹ sẽ không bị quên lãng, và
sẽ đền bù tội lỗi cho chính mình (x. Hc 3:14). Điều đó chứng
tỏ Chúa và Giáo hội Công giáo rất tôn trọng chữ
Hiếu, không như người ta lầm tưởng. Ai
làm ngược lại là mắc trọng tội, vì “ai
bỏ rơi cha mình thì khác nào kẻ lộng ngôn, ai chọc
giận mẹ mình, sẽ bị Đức Chúa nguyền
rủa” (Hc 3:16).
Ca dao Việt Nam
cũng so sánh:
Con có cha như nhà có nóc
Con không cha như nòng nọc đứt
đuôi
Và xác định:
Dù cho đi hết cuộc đời
Cũng không đi hết những lời
mẹ ru
Ơn cha và nghĩa mẹ thật cao vời
và bao la biết bao! Mỗi thành viên gia đình đều
phải cộng tác với nhau để tạo nên một
tổ ấm đích thực, một gia đình thánh cho
hợp Thánh Ý Chúa. Đáp ca lễ Thánh Gia dùng Tv 128 nói về
các giá trị gia đình: “Hạnh phúc thay bạn nào kính
sợ Chúa, ăn ở theo đường lối của
Người. Công khó tay bạn làm, bạn được an
hưởng, bạn quả là lắm phúc nhiều may.
Hiền thê bạn trong cửa trong nhà khác nào cây nho
đầy hoa trái; và bầy con tựa những cây ô-liu
mơn mởn, xúm xít tại bàn ăn” (Tv 128:1-3). Tác giả
Thánh vịnh cho rằng “đó chính là phúc lộc Chúa dành cho
kẻ kính sợ Người” (Tv 128:4).
Cl 3:12-21; 3:12-17 Thánh Phaolô nói: “Anh chị em là
những người được Thiên Chúa tuyển
lựa, hiến thánh và yêu thương. Vì thế, anh
chị em hãy có lòng thương cảm, nhân hậu, khiêm nhu,
hiền hoà và nhẫn nại. Hãy chịu đựng và tha
thứ cho nhau, nếu trong anh em người này có
điều gì phải trách móc người kia. Chúa đã tha
thứ cho anh chị em, thì anh chị em cũng vậy, anh
chị em phải tha thứ cho nhau” (Cl 3:12-13). Yêu thương và tha thứ luôn có
liên kết với nhau: Tha thứ là thể hiện tình yêu
thương, mà yêu thương thì phải tha thứ. Không
thể làm cái này mà bỏ điều kia, làm một trong hai
chỉ là nói dối.
“Trên hết mọi đức tính, anh chị
em phải có lòng bác ái: đó là mối dây liên kết
tuyệt hảo” (Cl 3:15).
Yêu thương là đức mến, mà đức mến
lại quan trọng nhất trong ba đức đối
thần, đến khi vào Thiên đàng rồi cũng
vẫn còn và chỉ còn đức mến, không còn
đức tin và đức cậy nữa. Thánh Phaolô nói thêm:
“Anh em hãy dạy dỗ khuyên bảo nhau với tất
cả sự khôn ngoan” (Cl 3:16),
và “anh chị em có làm gì, nói gì, thì hãy làm hãy nói nhân danh Chúa
Giêsu và nhờ Người mà cảm tạ Thiên Chúa Cha” (Cl 3:17).
Thánh gia là gương mẫu cho các gia
đình, nhưng có thể chúng ta chỉ “nghe và biết” mà
không triệt để và tích cực thi hành. Do đó, thánh
Phaolô nói chi tiết về vai trò và bổn phận của
các thành viên trong gia đình: “Người làm vợ hãy
phục tùng chồng, như thế mới xứng đáng
là người thuộc về Chúa. Người làm chồng
hãy yêu thương chứ đừng cay nghiệt với
vợ. Kẻ làm con hãy vâng lời cha mẹ trong mọi
sự, vì đó là điều đẹp lòng Chúa. Những
bậc làm cha mẹ đừng làm cho con cái bực tức,
kẻo chúng ngã lòng” (Cl 3:18-21).
Ai cũng biết trách nhiệm riêng và làm tròn bổn
phận mình thì gia đình chắc chắc là một Tổ
ấm thực sự vậy.
Gia đình như con thuyền lênh đênh trên
“biển đời”, có lúc sóng yên biển lặng, nhưng
có lúc lại đầy cuồng phong sóng vỗ. Thánh gia
đã từng như vậy, không chỉ trước khi
Chúa Con sinh ra mà vừa sinh ra cũng chẳng yên thân với
những người ác – điển hình là vua Hêrôđê. Khi
các nhà chiêm tinh đã ra về, sứ thần Chúa hiện ra
báo mộng cho Đức Thánh Giuse: “Này ông, dậy đem Hài
Nhi và Mẹ Người trốn sang Ai-cập, và cứ
ở đó cho đến khi tôi báo lại, vì vua Hêrôđê
sắp tìm giết Hài Nhi đấy!” (Mt 2:13). Thế nên “gia
trưởng” Giuse, người chống mũi chịu sao,
liền trỗi dậy để đưa Vợ Con
trốn sang Ai-cập ngay giữa đêm tối. Thánh gia
phải lưu trú ở đó cho đến khi vua Hêrôđê
băng hà, và cũng là để ứng nghiệm lời
Chúa phán xưa qua miệng ngôn sứ: “Ta đã gọi con Ta
ra khỏi Ai-cập” (Mt 2:18).
Sau khi vua Hêrôđê băng hà, sứ thần
Chúa lại hiện ra với Đức Thánh Giuse bên
Ai-cập, báo mộng cho ông: “Này ông, dậy đem Hài Nhi và
Mẹ Người về đất Ítraen, vì những
kẻ tìm giết Hài Nhi đã chết rồi”. (Mt 3:20).
Đức Thánh Giuse liền trỗi dậy đưa Hài
Nhi và Mẹ Người về đất Ítraen. Thật
vất vả cho Đức Thánh Giuse! Cũng chưa yên, vì
nghe biết Áckhêlao đã kế vị phụ vương
Hêrôđê và cai trị miền Giuđê, nên Đức Thánh
Giuse sợ không dám về đó, đành đưa Vợ Con
lui về miền Galilê, đến ở thành Nadarét (Mt
2:21-22). Từ đó, Đức Giêsu nghiễm nhiên trở
thành người Nadarét.
Người cha và người chồng có cái
khổ của người cha và người chồng,
người mẹ và người vợ có cái khổ
của người mẹ và người vợ. Ai có
bổn phận và trọng trách của riêng mình. Chồng
hoặc vợ cũng đều lo cho gia đình và con cái,
và cũng là lo cho hạnh phúc của riêng mình, đừng vì
lý do gì mà “tị nạnh” hoặc “chảnh” mà lênh mặt và
khinh miệt nhau. Trọng trách đó cũng chính là Ơn
Gọi mà Thiên Chúa kêu mời để thực hiện trọn
vẹn để chính mình nên thánh, đồng thời giúp
các thành viên trong gia đình cùng nên thánh.
Gia đình là tế bào xã hội, là tế bào
cơ bản, để từ đó có những đại
gia đình khác là gia đình cộng đồng, gia đình
làng xóm, gia đình quốc gia, gia đình nhân loại, gia
đình Công giáo,…
Lạy Chúa, xin
cho mỗi chúng con biết noi gương Thánh gia từng
giây phút để có thể kiến tạo hòa bình và công lý,
xây dựng văn minh tình thương, văn hóa sự
sống, xứng đáng là thành viên thánh trong đại gia
đình Công giáo. Chúng con cầu xin nhân Danh Hài Nhi Giêsu, Thiên
Chúa của chúng con. Amen.
***
|