MIỆNG
LƯỠI và LỜI NÓI
(Chúa
nhật IV mùa Vọng, năm B)
Cái
miệng liên quan cái lưỡi, nên
thường nói là “miệng lưỡi”,
và miệng lưỡi liên quan lời nói.
Xem chừng rất ư bình thường mà
lại rất khác thường, vì lời
nói có thể là Phúc hay Họa
của chúng ta. Chúa Giêsu nói: “Nhờ
LỜI NÓI của anh mà anh sẽ được
trắng án; và cũng tại LỜI NÓI
của anh mà anh sẽ bị kết án”
(Mt 12:37). Thật đáng sợ, thế nên
không thể khinh suất lời nói. Thảo
nào tiền nhân đã căn dặn:
“Uốn
lưỡi bảy lần trước khi nói”.![](%5BV%E1%BB%8Dng%20IV%5D%20MI%E1%BB%86NG%20L%C6%AF%E1%BB%A0I%20v%C3%A0%20L%E1%BB%9CI%20N%C3%93I_html_1c7e7917.jpg)
Thế
là “khoảng mong chờ” đã ở
vào giai đoạn cuối, Mùa Vọng
đang dần dần khép lại. Vậy là
nỗikhao khát của chúng ta sắp được
mãn nguyện, nhưng không vì thế
mà lơ là bổn phận. Trong thời
khắc cuối cùng của mùa Vọng,
Giáo hội nhắc nhở chúng ta về
“miệng lưỡi”, tức là về
ngôn ngữ khi chúng ta sử dụng. Publius
Syrus (thế kỷ I trước công nguyên)
tâm sự: “Tôi
thường hối tiếc vì những gì
mình nói, chứ không bao giờ hối
tiếc vì sự im lặng của mình”.
Có
câu chuyện xưa kể rằng chủ nhân
sai gia nhân ra chợ mua món gì ngon
nhất,
gia nhân đi và mua về “cái
lưỡi”. Hôm sau ông lại sai gia
nhân ra chợ mua món gì dở
nhất,
gia nhân đi và lại mua về “cái
lưỡi”. Chủ nhân “mắt chữ
O và miệng chữ A”, gia nhân điềm
nhiên giải thích: “TỐT
hay XẤU cũng do CÁI LƯỠI mà ra”.
Quả thật, “lưỡi không xương
nhiều điều lắt léo”, tiền
nhân thật chí lý!
Có
miệng phải có lưỡi mới nói
được, lưỡi ngắn cũng khó
nói – nói ngọng.Như vậy, người
ta nói được nhờ cái lưỡi,
nhưng nói gì mới là vấn đề.
Có người dùng cái lưỡi để
nói những “lời hay, ý đẹp”,
khuyến khích, khuyên bảo, cầu nguyện,
hòa giải,… Nhưng có người
lại dùng cái lưỡi để chỉ
trích, gây chia rẽ, phỉ báng, nguyền
rủa, trách móc, chê bôi, chửi
rủa,…Đúng lá tốt hay xấu
cũng từ cái lưỡi, và chính
cái lưỡi tạo nên nhiều rắc
rối, do đó mà ca dao Việt Nam có
câu nhắc nhở:
Lời
nói chẳng mất tiền mua
Lựa
lời mà nói cho vừa lòng nhau
Kinh
Thánh nhiều lần đề cập cái
lưỡi.Sách Huấn ca khuyên:“Hãy
nghe dạy bảo về lời ăn tiếng nói,
vì ai tuân giữ, không bị bắt lỗi
bao giờ. Chính do môi miệng mà tội
nhân bị bắt bẻ, cũng do đó,
đứa lăng mạ và kẻ tự cao
phải vấp phạm”
(Hc 23:7-8), và dạy chúng ta cầu nguyện:
“Xin
đẩy dục vọng xa khỏi con, xin chớ
để thói ăn chơi trụy lạc
thống trị con, đừng để con đắm
chìm trong những dục vọng trơ trẽn”
(Hc 23:5-6).
Khôn
hay dại cũng bởi cái lưỡi. Người
khôn dùng cái lưỡi theo cách
khác, người dại dùng cái lưỡi
theo cách khác. Người khôn ít
nói, vì sao? Ca dao cho biết:
Chim
khôn chưa bắt đã bay
Người
khôn chưa nói đã cay lòng rồi
Cái
lưỡi liên quan dư luận,do đó
dư luận cũng có thể tốt hoặc
xấu, thường thì xấu nhiều hơn,
người ta có xu hướng “đổ
dầu vào lửa”, cho nên đôi
khi phải can đảm “đạp dư luận”
mà sống. Cứ nghe và xét mình,
đừng vội tin và đừng hoảng
sợ. Miệng lưỡi thế gian thế đấy,
gọi là “chuyện thế gian”. Ca dao
nói:
Chỉ
đâu mà buộc ngang trời
Tay
đâu mà bụm miệng người thế
gian
Kinh
Thánh khuyên chúng ta dùng miệng
lưỡi vào việc tốt lành, và
hứa điều này: “Lạy
Chúa, con sẽ ca ngợi tình thương
của Chúa tới muôn đời”.
Ca ngợi thì phải dùng miệng, nghĩa
là cũng liên quan “cái lưỡi”.
Chúng ta không chỉ dùng miệng lưỡi
để ăn uống, giúp duy trì sự
sống, và để đối thoại với
nhau hàng ngày, chúng ta còn phải
dùng miệng lưỡi để xưng tụng
Thiên Chúa: “Tình
thương Chúa, đời đời con ca
tụng, qua muôn ngàn thế hệ miệng
con rao giảng lòng thành tín của
Ngài”
(Tv 88:2). Vâng, “tình thương ấy
được xây dựng tới thiên thu,
lòng thành tín Chúa được
thiết lập trên trời” (Tv 88:3). Giao
ước đó đã được thề
hứa vớithánh vương Đavít, và
sẽ bền vững đến ngàn đời,
qua muôn thế hệ” (x. Tv 88:4-5).
Nói
điều tốt là điều cần thiết.
Không chỉ vậy, chúng ta còn phải
dùng cái lưỡi để nói về
Chúa, rao truyền Ơn Cứu Độ, quảng
bá Lời Chúa, làm vinh danh Thiên
Chúa (x. Rm 16:25-27).Nhưng nói về Chúa
và nói với Chúa là điềucần
thiết hơn, rất quan trọng đối với
Kitô hữu chúng ta. Trách nhiệm của
chúng ta là phải khôn khéo dùng
miệng lưỡi. Có những điều
không nên nói hoặc không được
nói, nhưng có những điều phải
nói, không nói không được,
không nói là có lỗi. Miệng
lưỡi và lời nói thật quan trọng,
cần phải khôn ngoan để có thể
sử dụng đúng.
Quả
thật, lời nói không hề đơn
giản để có thể biết cách
dùng miệng lưỡi, hãy học cách
sử dụng lời nói với Đức
Maria: “Xin
vâng”.
Trình thuật Lc 1:26-38 kể rằng khi sứ
thần Gáprien tuân lệnh Thiên Chúa
đến truyền tin: “Mừng
vui lên, hỡi người đầy ân
sủng, Đức Chúa ở cùng Chị”.
Nghe vậy, thôn nữ Maria đã bối
rối và chẳng hiểu “ất giáp”
gì ráo trọi. Sứ thần trấn an:
“Thưa
Chị Maria, xin đừng sợ, vì Chị
đẹp lòng Thiên Chúa. Chị sẽ
thụ thai, sinh hạ một con trai, và đặt
tên là Giêsu”.
Đức Maria càng rối hơn, vừa hoảng
hốt vừa e thẹn nói: “Việc
ấy sẽ xảy ra cách nào, vì tôi
không biết đến việc vợ chồng!”.
Nhưng
khi nghesứ thần giải thích đó là
quyền năng Chúa Thánh Thần và
chứng minh người chị họ Êlisabét,
bị mang tiếng là hiếm hoi, già rồi
mà cũng đang cưu mang một nam nhiđược
sáu tháng, đặc biệt hơn khi nghe
sứ thần nói rằng đối với
Thiên Chúa thì không có gì là
không thể làm được, thôn nữ
Maria vô cùng an tâm, lòng tràn đầy
phấn khởi và tin tưởng nói ngay:
“Vâng,
tôi đây là nữ tỳ của Chúa,
xin Chúa cứ làm cho tôi như lời
sứ thần nói”.
Và thế là “chốc ấy Ngôi
Thứ Hai xuống thế làm người, và
ở cùng chúng ta – Emmanuel”.
Thật
hạnh phúc khi chúng ta có Đức
Mẹ là gương mẫu hoàn hảo.
Đức Mẹ là thôn nữ nhưng kiều
diễm, nét đẹp dịu dàng ấy
hẳn khiến bao chàng trai “lé mắt”.
Dù là mỹ nhân nhưng thùy mị,
đoan trang, sống giản dị, luôn khiêm
nhường, đặc biệt là tin tưởng
tuyệt đối vào Thiên Chúa. Nhờ
lời “xin vâng” của Đức Mẹ,
nhẹ nhàng mà quyết liệt, chúng
ta mới có niềm hy vọng nhận lãnh
Ơn Cứu Độ được Thiên Chúa
trao ban. Đức Mẹ đã sử dụng
miệng lưỡi thật khôn khéo. Xin
cảm ơn Đức Mẹ!
Trong
cuộc sống đời thường, chúng
ta thấy có những người trở thành
vĩ nhân nhờ khéo léo sử dụng
miệng lưỡi, họ đã khôn ngoan
dùng miệng lưỡi để nói vì
nền hòa bình thế giới.Họ là
ai? Đó là một Mohandas Gandhi (Ấn
giáo), một Martin Luther King (Tin Lành), một
Mẹ Têrêsa Calcutta (Công giáo) và
một Đức Đạt Lai Lạt Ma (Karmapa
Lama, Phật giáo).
Hôm
nay, trong thời khắc cuối cùng của Mùa
Vọng, xin mượn lời của Homer W. Grimes
để tâm sự với Chúa: “Làm
sao con có thể cho Ngài ít hơn những
gì con có khi Ngài đã cho con tất
cả? Con có thể dâng tặng cho Ngài
những gì, thưa Thầy, Đấng đã
ban tất cả cho con, Đấng đã từ
bỏ ngai vàng trên trời để chịu
chết trên đồi Can-vê? Con có thể
dâng tặng cho Ngài những gì, thưa
Thầy, Đấng đã ban tất cả cho
con, không chỉ một phần hay một nửa
trái tim con? Con sẽ dâng tặng Ngài
tất cả!”.
Lời
nói là tấm gương phản chiếu
tâm hồn, bên trong thế nào thì
bộc lộ ra ngoài như vậy. Một
người cằn nhằn đủ thứ, chắc
chắn người đó bất an. Tại
sao? Bởi vì họ không bằng lòng
người khác, luôn dò xét, thế
nên tỏ ra khó chịu với những gì
người khác thể hiện. Một người
cứ mở miệng ra là chửi thề, và
họ viện cớ là “quen miệng”,
nhưng không phải vậy, chắc chắn
lòng họ ẩn chứa nhiều rác rưởi
của cuộc đời. Một người luôn
nói lời an ủi, giải hòa, xin lỗi,
cảm ơn,… chắc chắn tâm hồn
họ có sự bình an của Thiên
Chúa.
Người
ta nói: “Cái
miệng hại cái thân”.
Đúng như thế thật! Miệng lưỡi
cũng liên quan “cái tôi” –
thói kiêu căng, tự phụ. Thánh
Giacôbê nói: “Ai
cho mình đạo đức mà không
kiềm chế miệng lưỡi, là tự
dối lòng mình, vì đó chỉ
là thứ đạo đức hão”
(Gc 1:26). Lưỡi là Lời, Lưỡi là
Lửa. Ôi, lưỡi lạ lùng mà
nguy hiểm quá!
Lạy
Thiên Chúa quan phòng và tiền định,
xin dạy con biết sử dụng miệng lưỡi
theo Thánh Ý Ngài, xin dạy con cầu
nguyện, biết cẩn thận từng lời ăn
tiếng nói, khi nào nên nói và
khi nào nên im lặng. Nhân loại luôn
ngưỡng vọng Ngôi Hai giáng trần,
khao khát Ơn Cứu Độ, xin tuôn tràn
Mưa Giêsu gội mát mảnh đất
tâm hồn khô cằn của nhân loại.
Xin giúp mọi người can đảm bạt
đồi, xẻ núi, lấp sông, để
tạo nên con đường thẳng tắp
và phẳng phiu cho Vương Nhi Giêsu ngự
đến và ở với nhân loại. Xin
ân thương tha thứ mọi tội lỗi,
xin tha thứ cả những lúc con không
tích cực làm điều tốt. Con cầu
xin nhân danh Vương Nhi Giêsu, Đấng
cứu độ nhân loại. Amen.
TRẦM
THIÊN THU
|