Tiếng kêu
trong hoang mạc
(Suy niệm của AM Trần Bình An)
Mẹ Têrêsa có dịp qua Việt Nam
hai lần, năm 1994 và năm 1995, và hai lần đó, tôi
được may mắn tiếp kiến mỗi lần
gần một giờ. Lạ lùng thay, hình ảnh Mẹ
để lại trong tôi không có gì là của một vĩ
nhân cả, mà của một người khiêm nhường
đến độ quên đi bản thân mình. Điểm
đầu tiên gây ấn tượng là cảm thức
về Thiên Chúa nơi Mẹ. Khi đến Việt Nam,
Mẹ tạm trú trên lầu 3, tại 38 Tú Xương.
Người ta dành một phòng cho Mẹ và một phòng cho ba
nữ tu theo Mẹ (trong số đó có vị Bề Trên
tổng quyền hiện nay là Sr Nirmala Joshi). Thế
nhưng Mẹ đã biến phòng của mình thành nhà
nguyện với sự hiện diện của Mình Thánh
Chúa, rồi cùng chia sẻ với ba chị em phòng còn
lại. Mẹ đã hẹn anh chị Soi và tôi đến
gặp Mẹ lúc 11 giờ trưa.
Đúng hẹn, chúng tôi lên lầu 3. Vì không có
chỗ tiếp khách, Sr. Nirmala mời chúng tôi ngồi ở
hành lang và Mẹ ra tiếp chúng tôi tại đấy. Sau
nụ cười chào đáp, Mẹ chỉ ngay vào nhà
nguyện và bảo: “Chúa kìa,” với một thái độ
tự nhiên, giống như một bà mẹ bảo con mình
chào ông ngoại khi đi đâu về. Mẹ vào quì
trước Thánh Thể với chúng tôi một vài phút,
trước khi bắt đầu câu chuyện. Và cuối
buổi nói chuyện, Mẹ cũng chỉ vào nhà nguyện
bảo chúng tôi chào Chúa trước khi ra về. Thái
độ Mẹ đơn sơ như thể Chúa luôn có
mặt bằng xương bằng thịt ở bên
Mẹ. Cái cảm thức về Chúa nơi Mẹ rõ rệt
đến độ tôi có cảm giác rằng nó hùng
biện hơn bất cứ bài giảng nào của bất
cứ ai nói về sự hiện hữu của Thiên Chúa và
sự hiện diện của Chúa Giêsu trong Thánh Thể.
Điểm thứ hai gây ấn tượng là cách nói
chuyện của Mẹ. Mẹ không nói chuyện với ba
người, mà nói với từng người một.
Mẹ cúi mình xuống và nhìn lên với cái nhìn thật trân
trọng, cứ như là Mẹ muốn tiếp thu một
bài học nào đó từ người đối thoại
mà quên mất mình là ai. Nói chuyện với Mẹ mà trong
đầu tôi cứ lờn vờn hình ảnh của Chúa
Giêsu quì xuống rửa chân cho môn đệ mình. Qua thái
độ lắng nghe và ánh mắt, Mẹ đã cho
người đối thoại thấy rằng mình vô cùng
giá trị…
(Trần Duy Nhiên, Hình ảnh Mẹ Têrêsa đối với
tôi)
Bước vào Chúa Nhật thứ ba Mùa
Vọng, còn gọi là Chúa Nhật Vui (Gaudete Sundae), hay Chúa
Nhật Hồng, vì Thánh Gioan Tiền Hô đem niềm vui
cứu độ đến nhân loại. Ngài là chứng
nhân của Ánh Sáng, cũng như Mẹ Têrêsa gần đây
là chứng nhân hiện đại của Đức Giêsu.
Chứng nhân Gioan đã làm gì để
thuyết phục dân chúng tuôn đến nghe rao giảng và
ăn năn sám hối? Nếu không phải là ngài đã dám
nói thật, sống thật và chết cho sự thật.
Nói thật
Thánh Gioan liên tiếp ba lần thưa “Không,”
khi các tư tế và các thầy Lêvi xét hỏi, điều
tra về nhân thân. Ngài quyết liệt phủ nhận
những danh xưng ngộ nhận. Nói thẳng, nói
thật, nói đúng lúc, nói chính xác, là đức tính cần
thiết và tiên quyết của người chứng. Danh
chính, ngôn thuận, sự tất thành.
Đức Giêsu đòi hỏi mọi
người phải nói thật, huống chi chứng nhân:
“Có” thì nói “có”, “không” thì nói “không.” Thêm thắt điều gì
là do ác quỷ.” (Mt 5, 37) Thánh Giacôbê lập lại lời
Chúa dạy và khuyên nhủ: “Nhưng hễ “có” thì phải
nói “có’, “không” thì phải nói “không,” như thế anh em
sẽ không bị xét xử.” (Gc 5, 12)
Chứng nhân Gioan không hề lợi khẩu,
bẻo mép, xảo ngôn, ngụy biện hòng mê hoặc, hay
mị dân như xưa nay người ta quen ứng xử.
Ngài không bạc nhược, nể nang, sợ hãi, cũng
chẳng ấm ớ hội tề, rằng, thì, là, mà,
cũng như không hề giấu diếm nỗi bất
bình, khi chỉ tận tay, day tận mặt nhiều
người thuộc phái Pharisiêu và Sađốc đến
với ngài, chịu phép rửa: “Nòi rắn độc kia,
ai đã chỉ cho các anh cách trốn cơn thịnh nộ
của Thiên Chúa sắp giáng xuống vậy?” (Mt 3, 7)
Sống thật
Ngôn hành hợp nhất, nói sao làm thế,
chứng nhân Gioan sống hoàn toàn chay tịnh, đơn
giản từ cái ăn đến cái mặc, vô gia cư,
vô sản chuyên chính nghiêm minh, chẳng hề môi mép, vờ
vịt, giả vờ nghèo khó.“Rượu lạt,
rượu nồng em sẽ đều không uống.” (Lc 1,
17) Nếp sống thanh bần tận cùng đã lay
động lòng người, cảm hóa, thuyết phục
mọi người vội vã tìm đến nghe giảng
dạy, ăn năn sám hối và chịu phép rửa.
Khổ tu với thái độ khiêm
nhường, hãm mình, chuyên tâm cầu nguyện và thực
hiện hoàn hảo Thánh Ý Chúa, Thánh Gioan chỉ dám đơn
sơ nhận mình là tiếng kêu trong hoang địa,
đánh động lòng người quay về
đường ngay nẻo chính. Đức Giêsu ngợi
khen thánh Gioan: “Tôi nói cho anh em biết: đây còn hơn
cả ngôn sứ nữa….Trong số phàm nhân đã lọt
lòng mẹ, không có ai cao trọng hơn ông Gioan.” (Lc 7, 26-28)
Chết cho Sự Thật
Không những sống theo lời chứng,
thánh Gioan còn sẵn sàng chịu chết cho Sự Thật,
khi công khai can ngăn vua Hêrôđê lấy chị dâu làm
vợ. “Ngài không được phép lấy bà ấy.” (Mt 14,
4) Không hề run sợ trước bạo quyền, Ngài
không hèn nhác tránh né nhiệm vụ ngôn sứ. Cũng
chẳng làm ngơ, giả mù sa mưa trước
gương mù, gương xấu của nhà lãnh
đạo, sẵn sàng đánh cược mạng sống
để bảo vệ luân lý, đạo đức và
Sự Thật.
Thời nay càng khẩn thiết cần
đến chứng nhân trung tín, nhiệt thành và dám hy sinh
trọn vẹn, như Thánh Gioan Tiền Hô. ĐTC Phaolô VI
đã thao thức trong Tông Huấn Evangelii Nuntiandi: “Ngày nay
người ta cần chứng nhân hơn thầy dạy.” Bởi
vì Giáo Hội quá dư thừa thầy dạy, thầy
giảng, thầy lý thuyết, mà quá thiếu thốn
chứng nhân hợp nhất ngôn hành.
“Thủy thủ lặn dưới đáy
biển, phi hành gia bay trên phi thuyền đều dấn
thân mạo hiểm vì khoa học. Ngày nào con bỏ tất
cả và bất cứ giây phút nào cũng sẵn sàng
liều mình vì Chúa, người ta mới tin đời
nội tâm con.” (Đường Hy Vọng, số 84)
Lạy Chúa Giêsu,
xin biến đổi, cải hóa tâm hồn chúng con,
loại bỏ tất cả những gì thuộc về cái
tôi, bản ngã, tất cả những đam mê thế gian,
trần tục, của cải, danh vọng, chức
tước, quyền lực, ham muốn, để
xứng đáng đón Chúa ngự vào.
Lạy Mẹ
Maria, mẫu gương khiêm nhường và dấn thân
xả kỷ, xin giúp chúng con thoát tục tòng thiên, biết
ưu tiên chọn Chúa, theo Chúa và sống Lời Chúa luôn. Amen.
|