Làm việc
Bài Tin Mừng là
một dụ ngôn và cũng là một ám ngôn, vì vừa hình
dung vừa diễn tả sự thật, vừa có tính cách
lịch sử vừa có tính cách tiên tri. Vườn
nho ám chỉ nước Chúa, được trao cho dân Do
Thái. Ông chủ vườn nho là Thiên Chúa.
Những người thợ làm vườn
nho là giới lãnh đạo, là những người
đứng đầu trong dân. Các
đầy tớ là hàng loạt các ngôn sứ
được Thiên Chúa phái đến đều bị
ngược đãi hoặc giết chết.
Trước thái độ bất nhân bất nghĩa
đó, nước Chúa được chuyển sang một
quốc gia khác là Hội Thánh, một dân phổ quát và Công
giáo, sẽ lan tràn đến tất
cả mọi quốc gia.
Chúng ta thấy
dụ ngôn vừa có tính cách lịch sử vừa có tính cách
tiên tri, nghĩa là một đàng diễn tả những
biến cố có thực, là những can thiệp của
Thiên Chúa trong lịch sử dân Do Thái, và thái độ
của dân Do Thái đối với những ngôn sứ Chúa
sai đến với họ. Đàng khác, nói tiên tri về
đạo Chúa sẽ lan tràn khắp các
dân không phải dân Do Thái. Hơn nữa,
dụ ngôn cũng cho chúng ta thấy rõ thân thế và sứ
mạng của Chúa Giêsu. Những người
được sai đến trước Ngài, dù nổi
tiếng đến đâu như Elia, Isaia, Giêrêmia, Gioan
Tiền Hô… cũng chỉ là đầy tớ, còn Ngài
mới là con trai duy nhất của Chúa Cha. Như
vậy, bài Tin Mừng hôm nay có nhiều điều đáng
lưu ý và ghi nhớ. Sau đây chúng ta tìm
hiểu một điều thôi, đó là các tá điền
làm vườn nho. Bài Tin Mừng cho biết: ông
chủ vừa trồng xong vườn nho, lẽ ra ông
phải chăm bón để kiếm hoa lợi, nhưng ông
lại cho các tá điền canh tác để đến mùa thu hoa lợi. Điều này nói
lên ông chủ tín nhiệm các tá điền. Nhưng có
những tá điền đã không làm đúng công việc
của mình, họ đã lạm dụng tự do ông chủ
ban cho để tìm lợi lộc riêng. Họ
đã phụ lòng tín nhiệm của ông chủ. Chúng ta
có thể áp dụng như sau: mỗi người chúng ta là
một tá điền mà Thiên Chúa trao phó cho một
vườn nho, là những ơn phúc và chúng ta có bổn
phận phải đem hoa lợi về cho Chúa. Ngài
để cho chúng ta hoàn toàn tự do sắp xếp công
việc theo sáng kiến riêng và chịu
trách nhiệm về những việc chúng ta làm.
Thực vậy,
những ơn phúc Chúa ban như những tài năng tinh
thần, những của cải vật chất, chúng ta
phải biết sử dụng chúng để sinh lợi
tối đa, tức là chúng ta phải làm việc và làm
lợi cho Chúa. Mỗi người được Chúa trao
ban cho một vốn liếng khác nhau về nơi chốn,
thời gian, khả năng, dịp tiện. Mỗi
người, không ai giống ai cả, nhưng ai cũng
phải làm lợi ra với số vốn liếng Chúa ban.
Chúng ta không giống nhau về khả năng,
nhưng có thể giống nhau về cố gắng. Thà cố gắng mà không có tài còn hơn có tài mà
không cố gắng làm lợi cho Chúa.
Vậy mọi
người chúng ta đều có một điều
giống nhau, đó là đời sống để làm
việc: việc lớn, việc nhỏ. Đa
số chúng ta ai cũng muốn làm việc lớn,
được nhiều lợi, được
người khác biết đết. Nhưng
Chúa bảo chúng ta hãy làm việc nhỏ. Chúng ta cần
trung tín trong việc nhỏ bé trước đã. Chỉ khi
nào chúng ta làm được những việc nhỏ bé,
chúng ta mới có khả năng làm những việc lớn lao hơn. Những việc
nhỏ chính là nấc thang đưa tới thành công
lớn. Không ai có thể làm việc
lớn cho Chúa nếu trước hết họ không làm
được những việc nhỏ cho Ngài.
Nếu chúng ta không trung thành trong việc nhỏ thì không ai
tin tưởng trao cho chúng ta việc lớn hơn. Chúng ta
hãy nhớ: không có việc gì quá nhỏ mà không đáng làm, và
cũng không có việc gì quá nhỏ mà không đem lại
lợi ích. Vấn đề là chúng ta có chịu làm hay không.
Có một câu chuyện ngụ ngôn, với
tựa đề là “vị thiên thần dễ tính” kể
lại như sau: Ngày kia, có hai
người xin vị thiên thần cho họ
được tham dự vào quyền vạn năng
của Thiên Chúa. Vị thiên thần đồng ý.
Người thứ nhất xin cho có khả năng làm
được những công việc vĩ
đại. Vị thiên thần gật đầu ưng
thuận, nhưng lại ra điều kiện:
“Ngươi sẽ được quyền lực
để hoàn thành những kỳ công. Nhưng
ngươi lại không có sức làm những việc thông
thường”. Chàng ta đọc được ý
nghĩ của kẻ khác, và không ngừng chế tạo ra
những phát minh vĩ đại. Ít lâu sau chàng đã trở thành tỉ phú nhờ
kinh doanh những phát minh của chàng. Chàng
ta rất hài lòng với những thành công đã đạt
được. Nhưng chẳng bao lâu, từng
người một, các bạn bè lần lượt xa lánh
chàng mà chàng lại không làm gì được để
giữ họ lại. Sau đó cả
người vợ cũng thầm giũ áo ra đi. Chàng cũng không làm gì được để
nối lại mối tình xưa. Rồi sau cùng
sức khoẻ cũng giã biệt chàng, thân thể trở
nên bạc nhược, đến nỗi chàng không còn
đi đứng được nữa, chàng bất
lực, chẳng làm gì được để phục
hồi sức khoẻ ngoài việc ngồi trên xe lăn
để đếm từng ngày cô đơn.
Ngược lại, người thứ hai
chỉ xin được có khả năng làm tới
những việc bình thường. Vị thiên thần
cũng đồng ý và nhắn thêm: “Thiên Chúa sẽ không cho
ngươi quyền lực nào đặc biệt
để hoàn thành những việc phi thường
đâu”. Chàng bình thản tiếp tục sống cuộc
đời của mình, hằng ngày chàng vui vẻ chu toàn
nghĩa vụ của một công dân lương thiện, một
người chồng chung thuỷ, một người cha
hiền tận tuỵ với con cái, một người
bạn, một người láng giềng quảng
đại, hào hiệp, vị tha. Chàng cảm thấy
đời mình thật ý nghĩa, thật vui tươi và
hạnh phúc. Chàng không còn ước muốn gì hơn là
được tiếp tục sống trọn cuộc
đời mình cho Thiên Chúa và tha nhân trong những gì bình
thường nhất với một niềm tri ân sâu thẳm.
Biết nhìn ra
những giá trị của những điều bình
thường trong cuộc sống, con người mới
có khả năng khám phá được sự cao cả phi
thường mà Thiên Chúa cất giấu trong đời
họ.
Từ đó con người cũng sẽ kín múc
được sức mạnh dồi dào để phát huy
những giá trị của bản thân, của cuộc
sống để phụng sự Thiên Chúa và phục vụ
tha nhân.
Tóm lại, chúng ta hãy
siêng năng làm việc để chu toàn
bổn phận của mình. Chúng ta hãy tận dụng tài
năng, sức lực, thời giờ, của cải Chúa
ban để xây dựng sự nghiệp đời này và
sự nghiệp đức tin trên nước trời.
|