Ganh tị
Có
lẽ bài học đầu tiên chúng ta biết về
lẽ công bình đã xảy ra ở trên bàn ăn khi
người mẹ phân chia những miếng bánh cho các con
mình. Con mắt ganh tị của chúng ta đã phân biệt
từng chi tiết nhỏ xem miếng nào lớn hơn,
ngon hơn, và đáng giành hơn, rồi than phiền:
“Mẹ, mẹ cho em miếng bánh lớn hơn miếng của
con!” Chúng ta đã không biết nhiều
về lẽ công bình, nhưng chỉ biết đến nó
khi nhận phần bánh nhỏ hơn. Nếu khôn ngoan,
người mẹ có thể giải thích: “Con ơi,
sớm muộn gì con cũng sẽ phải học
để biết rằng cuộc đời không luôn luôn
công bằng đâu!” Điều này trẻ con chưa
thể hiểu được, nhưng sau này lớn lên
chúng sẽ hiểu.
Đúng
như vậy! Cuộc đời không luôn luôn công bằng. Và
nhận ra được điều này cũng không
phải là dễ, Có lẽ phải mất một thời
gian khá lâu trước khi chúng ta biết được
rằng người mẹ hay Thiên Chúa có những lý do chính
đáng để hành động, và những lý do này
thường căn cứ trên tình yêu, lòng nhân từ và
quảng đại.
Trước
hết, người mẹ đã làm ra chiếc bánh và có
thể cho theo ý người mẹ muốn. Thứ
đến, nếu người em của tôi có vẻ
bệnh – đây là điều khi còn bé tôi không bao giờ
nghĩ đến – người mẹ có thể cho nó thêm
một tí nữa để có sức khoẻ, mau khỏi
bệnh. Nhưng chắc chắn một điều là
người mẹ hay Thiên Chúa, Đấng đã làm nên
mọi sự, không bắt buộc phải cắt nghĩa
cho chúng ta biết lý do. Khi chúng ta lớn lên, chúng ta sẽ
nhận ra rằng người mẹ và Thiên Chúa
thường có những lý do riêng dựa trên tình yêu. Các ngài
nhìn thấy điều chúng ta cần.
Điều
này được diễn tả trong bài Phúc âm hôm nay,
dụ ngôn thợ làm vườn nho. Đối với công
đoàn lao động, việc người chủ
vườn trả tiền mướn cho các nhân công làm
việc chỉ một giờ hay vài giờ cùng số
tiền lương trả cho những người làm
việc suốt ngày từ sáng đến tối là
điều bất công. Nhưng trước khi chúng ta nói
người chủ hay Thiên Chúa bất công, xin hãy
đọc kỹ những lời người chủ nói
với những người than phiền trong Phúc âm: “Này
bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ
thì bạn đã không thoả thuận với tôi một
đồng sao? Bạn hãy lấy
phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho
người đến sau hết bằng bạn, nào tôi
chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành
chăng?”
Tại
sao người chủ đã trả cho những
người đến sau cùng số lương bằng
với những người làm việc suốt ngày? Thưa
vì tình thương! Tất cả các công nhân đều có
gia đình, cần tiền để nuôi vợ con. Thứ
đến, người chủ biết những
người đến vào giờ phút cuối đã đi
tìm việc làm suốt ngày mà không có. Đối với
người chủ cả hai lý do đều tốt lành
để hành động và không ai có lý do gì để phê
bình ông cả. Nhưng không may, những con mắt ganh
tị do lòng ích kỷ đã làm họ trở nên bất mãn.
Cuốn phim “Amadeus”
kể về cuộc đời của thiên tài âm nhạc,
Wolfgang Amadeus Mozart (1756 – 1791). Câu chuyện diễn tả
Mozart như một con người khá kỳ dị, gần
như bị bệnh loạn thần kinh, nhưng lại
là một nhạc sĩ dương cầm và sáng tác rất
tài ba.
Một trong những nhân
vật đáng chú ý nhất trong cuốn phim, bên cạnh
Mozart, là nhạc sĩ Solieri. Solieri là nhạc sĩ của
hoàng cung đã nổi giận với Mozart vì ông tự cho
mình là xứng đáng và giỏi hơn Mozart. Solieri đã
khinh ghét và coi Mozart chỉ là một tên trẻ con, suồng
sã, kiêu căng và khả ố. Tại sao Mozart lại có
thể là một nhạc sĩ dương cầm và sáng tác
tài ba như vậy được trong khi tư cách của
Mozart không xứng đáng? Trái lại, Solieri là đầy
tớ của Thiên Chúa, vâng phục Đức Giêsu Kitô,
Đấng Cứu Thế. Chính ông mới là con
người tốt hơn và xứng đáng hơn, vậy
tại sao Thiên Chúa đã không ban cho ông món quà tài năng này mà
lại ban cho Mozart?
Ngoài tính nết trẻ
con, Mozart còn quá lố hơn nữa, dám vượt ra ngoài
những giới hạn cổ truyền có thể chấp
nhận được. Tuy vậy, vua Joseph II Ao Quốc
vẫn thích Mozart. Mozart xin phép vua được sáng tác
một vở nhạc kịch bằng tiếng Đức.
Vào lúc đó, chưa có ai được phép sáng tác nhạc
kịch bằng tiếng Đức cả. Tất cả
nhạc kịch đã được sáng tác và trình diễn
đều bằng tiếng Ý. Solieri, một người Ý,
vừa bị sỉ nhục về tài năng, vừa
bị đe doạ về chức nghiệp vì vở
nhạc kịch bằng tiếng Đức của Mozart.
Solieri rất ganh
tị và buồn bực vì bản nhạc
kịch của Mozart
đã thành công rực rỡ. Khắp nơi đều vang lên những
lời ca ngợi về nhạc của Mozart cho đến nỗi chính Solieri cũng
phải yêu thích nó. Tuy nhiên, ông
lại muốn là chính ông
đã sáng tác ra nó.
Solieri biết rằng Thiên Chúa đã
ban cho Mozart một thiên tài âm
nhạc mà chính ông mới
xứng đáng chứ không phải Mozart. Trong giây phút phẫn
uất và tuyệt vọng, Solieri cảm thấy Thiên Chúa đã bỏ
rơi ông, ông gỡ ảnh
thánh giá treo trên tường
xuống, đem đi đốt. Ông muốn không có sự thiên
vị và đòi hỏi sự công bằng.
Ông muốn được Thiên Chúa ban cho tài
năng để làm việc phục vụ Ngài. Tuy nhiên
như chúng ta thấy trong
bài Phúc âm hôm nay, tình
yêu và ân sủng của Thiên Chúa rất khác với những nguyên tắc của con người về lẽ công bằng!
Pascal đã
nói: “Con tim có lý lẽ
riêng của nó”. Khi yêu ai người ta dám hy sinh
tất cả mọi sự, ngay cả mạng
sống mình cho người mình yêu. Sự kiện Thiên Chúa yêu
thương con người
đến nỗi đã ban Con Một Người xuống trần gian, chịu chết trên thập giá vẫn là
một mầu nhiệm khó hiểu của tình yêu Thiên
Chúa.
|